0 chữ
Chương 16
Chương 16
Sinh nhật lần thứ 18 của Tang Triết rơi vào giữa tháng 11.
Trời đã vào đông. Gió bắt đầu se lạnh, những hàng cây ngoài sân trường rụng lá từng trận như bị cuốn theo sự thay đổi âm thầm của thời gian.
Một buổi sáng đầu tuần, cả lớp đang ngồi học thì lớp trưởng bước vào, đưa cho Hạ Tử Lan một phong bì trắng viền vàng nhạt. Cậu hơi bất ngờ khi thấy tên mình được viết bằng nét chữ ngay ngắn: "Hạ Tử Lan."
"Đây là...?" Cậu ngước lên hỏi.
"Thiệp mời sinh nhật Tang Triết. Hình như cậu là người duy nhất trong lớp có đó." Lớp trưởng nháy mắt, nhỏ giọng.
Hạ Tử Lan ngồi ngẩn một lúc, rồi cúi đầu, tay siết nhẹ góc thiệp. Trên thiệp in địa chỉ một khu biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô, hình như chỉ những gia đình danh giá nhất thành phố mới sống ở đó.
Tim cậu đập nhanh, vừa mừng rỡ, vừa lặng lẽ bồn chồn.
Tối thứ bảy, Hạ Tử Lan đứng trước gương rất lâu.
Cậu chỉ có một bộ vest đơn giản — màu xanh đậm, cổ đứng, không nổi bật nhưng vừa vặn. Cậu không có nhiều đồ đi tiệc, cũng chưa từng đến nơi nào như thế. Mái tóc mềm được chải gọn, khuôn mặt vẫn lành tính và có chút ngây ngô như mọi khi, nhưng ánh mắt thì hơi hoang mang.
"Không sao..." Cậu tự trấn an, rồi nắm lấy phong bì mời, bước ra khỏi nhà.
Biệt thự nhà họ Tang sáng rực như một cung điện giữa đêm. Cổng lớn có người canh, từng chiếc xe sang đỗ lại, từng khách mời trong trang phục lộng lẫy bước vào. Tiếng cười, tiếng ly va nhau, tiếng nhạc piano nhẹ nhàng lan khắp khuôn viên.
Hạ Tử Lan dừng lại trước bậc thềm, đứng im vài giây. Cậu bỗng thấy chân mình hơi mềm đi.
Bên trong quá đẹp. quá sáng, quá xa lạ.
"Ngài là Omega đi cùng Tang thiếu sao?" Một người phục vụ nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Tử Lan lắc đầu, chìa thiệp mời. Người kia gật đầu, mời cậu bước vào.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, tất cả mùi nước hoa, ánh đèn và tiếng ồn ập đến. Những bộ váy dạ hội lấp lánh, những gương mặt đẹp như tạc, tiếng cười đầy tự tin — tất cả khiến Hạ Tử Lan muốn quay lưng rời đi ngay lập tức.
Cậu chậm rãi đi vào, đôi tay hơi siết lại. Đôi mắt cậu tự nhiên tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
Và cậu thấy hắn.
Tang Triết mặc một bộ vest đen cắt may hoàn hảo, cà vạt mảnh, ánh mắt lạnh và trầm như mọi khi. Nhưng hôm nay, hắn đang đứng giữa một nhóm Omega — tất cả đều xinh đẹp, quý phái, mang họ của những dòng tộc danh tiếng.
Một người trong số đó — dễ nhận ra nhất là con gái nhà họ Lạc — cô khẽ chạm vào cánh tay hắn, cười dịu dàng, kề sát lại, cố ý lướt nhẹ vai vào tay áo hắn.
Không bị từ chối.
Hạ Tử Lan đứng đó, mắt dõi theo.
Không ai nhìn thấy cậu, cũng chẳng ai quan tâm cậu đến.
Và đột nhiên, cậu thấy mình thật nhỏ bé.
"Cậu tới rồi à?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Tang Triết đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào. Những Omega kia dường như không vui, nhưng hắn chẳng để ý.
"Tớ... không chắc mình nên đến..." Hạ Tử Lan khẽ đáp.
Tang Triết nhíu mày: "Tại sao?"
"Vì tớ không thuộc về nơi này."
Một câu nói nhỏ, nhưng đầy chân thật, và cũng khiến người ta đau lòng.
Tang Triết nhìn cậu rất lâu, hắn định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cuối cùng, hắn chỉ nói: "Tôi muốn cậu đến, thế thôi."
Hạ Tử Lan cười khẽ. Nụ cười buồn bã đến mức khiến ánh đèn quanh cậu cũng như lặng đi một chút.
---
Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ. Cậu đi theo Tang Triết một lúc, nhưng rồi cảm thấy mình như một cái bóng bên cạnh một người nổi bật. Những ánh mắt xung quanh đầy đánh giá, so sánh. Cậu nghe loáng thoáng:
"Chắc là bạn học bình thường thôi..."
"Nhìn cũng hiền, nhưng hơi đơn điệu..."
"Không rõ sao Tang thiếu lại để ý loại này..."
Hạ Tử Lan cúi đầu, tay siết chặt ly nước. Trong lòng cậu bắt đầu nổi sóng.
Tình cảm vừa chớm nở — ánh mắt dịu dàng hôm ấy, bàn tay lau trán hắn, cậu nói "vì tôi ở đây" — tất cả bỗng trở nên mong manh như sương mù.
Phải chăng... cậu đã mơ mộng quá nhiều?
Phải chăng Tang Triết chỉ thấy cậu như một thú vui tạm thời — một thứ ấm áp trong lúc hắn cảm thấy trống rỗng?
Hạ Tử Lan quay đi, lặng lẽ bước ra vườn sau. Gió lạnh thổi mạnh, trời vẫn âm u như sắp mưa. Cậu đứng đó, hít một hơi dài.
Một bàn tay chạm nhẹ vào vai.
"Tử Lan."
Là Tang Triết.
"Cậu ra đây làm gì?" Giọng hắn không giận, chỉ khẽ trầm xuống.
"Tớ nghĩ mình không nên ở đây nữa."
Tang Triết cau mày, hắn bước lại gần, tay vẫn đặt lên vai cậu.
"Có ai làm phiền cậu?"
Hạ Tử Lan lắc đầu.
"Vậy tại sao?"
"Vì tôi thấy mình không xứng."
Giọng cậu nghèn nghẹn, không nhìn vào mắt hắn.
"Nhà tớ không phải gia tộc gì. Không có địa vị, không nổi bật. Cũng chẳng có gì ngoài một chút cố gắng... Còn cậu thì..."
Tang Triết không để cậu nói hết.
Hắn đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu xoay lại, ép sát vào bức tường hoa sau vườn.
Ánh mắt hắn như có ngọn lửa đang bập bùng.
"Cậu nói không xứng?" Hắn gằn từng chữ.
Trời đã vào đông. Gió bắt đầu se lạnh, những hàng cây ngoài sân trường rụng lá từng trận như bị cuốn theo sự thay đổi âm thầm của thời gian.
Một buổi sáng đầu tuần, cả lớp đang ngồi học thì lớp trưởng bước vào, đưa cho Hạ Tử Lan một phong bì trắng viền vàng nhạt. Cậu hơi bất ngờ khi thấy tên mình được viết bằng nét chữ ngay ngắn: "Hạ Tử Lan."
"Đây là...?" Cậu ngước lên hỏi.
"Thiệp mời sinh nhật Tang Triết. Hình như cậu là người duy nhất trong lớp có đó." Lớp trưởng nháy mắt, nhỏ giọng.
Hạ Tử Lan ngồi ngẩn một lúc, rồi cúi đầu, tay siết nhẹ góc thiệp. Trên thiệp in địa chỉ một khu biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô, hình như chỉ những gia đình danh giá nhất thành phố mới sống ở đó.
Tim cậu đập nhanh, vừa mừng rỡ, vừa lặng lẽ bồn chồn.
Cậu chỉ có một bộ vest đơn giản — màu xanh đậm, cổ đứng, không nổi bật nhưng vừa vặn. Cậu không có nhiều đồ đi tiệc, cũng chưa từng đến nơi nào như thế. Mái tóc mềm được chải gọn, khuôn mặt vẫn lành tính và có chút ngây ngô như mọi khi, nhưng ánh mắt thì hơi hoang mang.
"Không sao..." Cậu tự trấn an, rồi nắm lấy phong bì mời, bước ra khỏi nhà.
Biệt thự nhà họ Tang sáng rực như một cung điện giữa đêm. Cổng lớn có người canh, từng chiếc xe sang đỗ lại, từng khách mời trong trang phục lộng lẫy bước vào. Tiếng cười, tiếng ly va nhau, tiếng nhạc piano nhẹ nhàng lan khắp khuôn viên.
Hạ Tử Lan dừng lại trước bậc thềm, đứng im vài giây. Cậu bỗng thấy chân mình hơi mềm đi.
Bên trong quá đẹp. quá sáng, quá xa lạ.
Hạ Tử Lan lắc đầu, chìa thiệp mời. Người kia gật đầu, mời cậu bước vào.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, tất cả mùi nước hoa, ánh đèn và tiếng ồn ập đến. Những bộ váy dạ hội lấp lánh, những gương mặt đẹp như tạc, tiếng cười đầy tự tin — tất cả khiến Hạ Tử Lan muốn quay lưng rời đi ngay lập tức.
Cậu chậm rãi đi vào, đôi tay hơi siết lại. Đôi mắt cậu tự nhiên tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
Và cậu thấy hắn.
Tang Triết mặc một bộ vest đen cắt may hoàn hảo, cà vạt mảnh, ánh mắt lạnh và trầm như mọi khi. Nhưng hôm nay, hắn đang đứng giữa một nhóm Omega — tất cả đều xinh đẹp, quý phái, mang họ của những dòng tộc danh tiếng.
Một người trong số đó — dễ nhận ra nhất là con gái nhà họ Lạc — cô khẽ chạm vào cánh tay hắn, cười dịu dàng, kề sát lại, cố ý lướt nhẹ vai vào tay áo hắn.
Hạ Tử Lan đứng đó, mắt dõi theo.
Không ai nhìn thấy cậu, cũng chẳng ai quan tâm cậu đến.
Và đột nhiên, cậu thấy mình thật nhỏ bé.
"Cậu tới rồi à?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Tang Triết đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào. Những Omega kia dường như không vui, nhưng hắn chẳng để ý.
"Tớ... không chắc mình nên đến..." Hạ Tử Lan khẽ đáp.
Tang Triết nhíu mày: "Tại sao?"
"Vì tớ không thuộc về nơi này."
Một câu nói nhỏ, nhưng đầy chân thật, và cũng khiến người ta đau lòng.
Tang Triết nhìn cậu rất lâu, hắn định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Cuối cùng, hắn chỉ nói: "Tôi muốn cậu đến, thế thôi."
Hạ Tử Lan cười khẽ. Nụ cười buồn bã đến mức khiến ánh đèn quanh cậu cũng như lặng đi một chút.
---
Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ. Cậu đi theo Tang Triết một lúc, nhưng rồi cảm thấy mình như một cái bóng bên cạnh một người nổi bật. Những ánh mắt xung quanh đầy đánh giá, so sánh. Cậu nghe loáng thoáng:
"Chắc là bạn học bình thường thôi..."
"Nhìn cũng hiền, nhưng hơi đơn điệu..."
"Không rõ sao Tang thiếu lại để ý loại này..."
Hạ Tử Lan cúi đầu, tay siết chặt ly nước. Trong lòng cậu bắt đầu nổi sóng.
Tình cảm vừa chớm nở — ánh mắt dịu dàng hôm ấy, bàn tay lau trán hắn, cậu nói "vì tôi ở đây" — tất cả bỗng trở nên mong manh như sương mù.
Phải chăng... cậu đã mơ mộng quá nhiều?
Phải chăng Tang Triết chỉ thấy cậu như một thú vui tạm thời — một thứ ấm áp trong lúc hắn cảm thấy trống rỗng?
Hạ Tử Lan quay đi, lặng lẽ bước ra vườn sau. Gió lạnh thổi mạnh, trời vẫn âm u như sắp mưa. Cậu đứng đó, hít một hơi dài.
Một bàn tay chạm nhẹ vào vai.
"Tử Lan."
Là Tang Triết.
"Cậu ra đây làm gì?" Giọng hắn không giận, chỉ khẽ trầm xuống.
"Tớ nghĩ mình không nên ở đây nữa."
Tang Triết cau mày, hắn bước lại gần, tay vẫn đặt lên vai cậu.
"Có ai làm phiền cậu?"
Hạ Tử Lan lắc đầu.
"Vậy tại sao?"
"Vì tôi thấy mình không xứng."
Giọng cậu nghèn nghẹn, không nhìn vào mắt hắn.
"Nhà tớ không phải gia tộc gì. Không có địa vị, không nổi bật. Cũng chẳng có gì ngoài một chút cố gắng... Còn cậu thì..."
Tang Triết không để cậu nói hết.
Hắn đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu xoay lại, ép sát vào bức tường hoa sau vườn.
Ánh mắt hắn như có ngọn lửa đang bập bùng.
"Cậu nói không xứng?" Hắn gằn từng chữ.
6
0
2 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
