TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Sau này đừng mang rác rưởi về nhà nữa

“Em... em có thể thay đồ trước được không?”

Giọng Phó Yến Hoài dửng dưng: “Không cần thiết. Không mặc cũng được.”

“Vả lại, em trễ giờ. Tại sao? Lại vì mấy cái bánh ngọt rẻ tiền đó à?”

Mặt Lộc Dao đỏ bừng. Quản gia vẫn chưa rời đi. Trước khi kịp trao hộp pudding với bao kỳ vọng, cậu đã phải đối mặt với cơn giận của Alpha.

“Em xin lỗi, hôm nay thực sự về trễ một chút...”

Lộc Dao lặng lẽ từng bước bước lên cầu thang. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Phó Yến Hoài, chỉ biết loạng choạng bị kéo vào phòng.

Vừa vào phòng, cậu đã bị ép chặt vào cánh cửa. Phòng ngủ của Phó Yến Hoài đã kéo rèm cản sáng, bên trong tối om không chút ánh sáng, trước mắt Lộc Dao chỉ là một mảng đen kịt.

Phó Yến Hoài không kiên nhẫn cởi từng chiếc cúc áo của Lộc Dao. Cậu nghe thấy tiếng nút áo văng xuống thảm.

Không hiểu sao, vừa vào căn phòng này hoặc có lẽ là vừa bị Phó Yến Hoài ôm siết chặt. Vùng da sau gáy của Lộc Dao càng lúc càng nóng ran.

Cậu run rẩy ngẩng đầu thở hổn hển khó khăn, trong không khí tràn ngập pheromone alpha.

Tại sao cậu lại ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ? Là mùi gỗ lạnh... Phòng Phó Yến Hoài có dùng tinh dầu thơm sao?

Nếu có, thì tại sao trước đây lại không ngửi thấy?

Cơ thể Lộc Dao ngày càng nóng bừng, cậu không kìm được muốn khóc, vùng sau gáy như sắp nổ tung.

“Chờ... chờ một chút.” Lộc Dao chưa quên món quà của mình. Cậu ngắt quãng cầu xin:

“Yến Hoài... em... em có món này muốn tặng anh...”

Chiếc balô bị kéo rơi xuống đất trong hỗn loạn, Phó Yến Hoài không để tâm, đá sang một bên. Một góc túi đựng pudding lộ ra. Chiếc nơ được buộc cẩn thận giờ đã lệch đi, bao bì cũng bị ướt một phần.

Chắc là bánh pudding caramel đã bị hỏng.

Một chút mùi caramel nhẹ nhàng lan ra trong không khí, Phó Yến Hoài lơ đãng liếc nhìn qua.

“Sau này đừng mang rác rưởi về nữa.”

...

“Nhưng... em nhớ là trước đây anh từng nói anh thích mà.”

Mặt Lộc Dao vùi chặt vào gối, Phó Yến Hoài đang ấn giữ sau gáy cậu, Lộc Dao khó khăn cố ngẩng đầu lên để thở trong những khoảng trống hiếm hoi.

Phó Yến Hoài ghé sát cổ cậu, khẽ ngửi. Lộc Dao nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm.

“Mùi pheromone biến mất rồi.”

Hiển nhiên Phó Yến Hoài chẳng hề bận tâm đến chiếc bánh pudding caramel kia. Điều anh quan tâm là chỉ trong vòng mười hai tiếng, dấu đánh dấu trên người Lộc Dao đã mất tác dụng.

Mùi tuyết tùng trên cơ thể cậu đã hoàn toàn biến mất, khiến anh rất khó chịu.

Phát hiện Phó Yến Hoài đang ghé sát cổ mình, Lộc Dao bất an lên tiếng: “Đợi... đợi đã, Yến Hoài...”

8

0

1 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.