TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Gia đình em khiến người ta thấy phiền phức

Phó Yến Hoài xé miếng dán tuyến thể sau gáy của Lộc Dao, để lộ vết cắn vừa sâu lại đỏ rực khiến người ta rợn người. Cùng lúc đó, mùi tuyết tùng nhạt hòa vào luồng pheromone nồng đậm trong phòng ngủ.

Nhưng rõ ràng, Phó Yến Hoài đã ngửi thấy một mùi gì đó không thuộc về mình, anh nắm lấy cổ tay Lộc Dao, nhướng mày hỏi: “Mùi gì vậy?”

Có thể là mùi caramel, Lộc Dao khẽ đáp: “Chắc là em bị dính khi làm đồ ngọt trong tiệm...”

Phó Yến Hoài không trả lời bằng lời, mà dùng hành động. Anh lập tức dùng mùi tuyết tùng của mình để lấn át tất cả. Trên gáy Lộc Dao lại xuất hiện thêm một dấu răng.

Lộc Dao choáng váng đến mức không kêu được tiếng nào. Pheromone tràn ngập cơ thể mang lại cảm giác vô cùng khó chịu nhất là với một Beta như cậu. Cảm giác lạ lẫm ấy vượt xa cả nỗi đau do vết thương rỉ máu.

Cậu kiệt sức nằm rạp xuống gối, cố gắng chịu đựng sự càn quét của pheromone trong cơ thể. Sau gáy trắng nõn của cậu đầy dấu răng đỏ rực, vài sợi tóc nâu dài lòa xòa rơi xuống khiến khung cảnh càng thêm hỗn loạn. Phó Yến Hoài nhìn thấy vậy thì tâm trạng mới dịu đi đôi chút.

Đêm mới chỉ vừa bắt đầu, Phó Yến Hoài thản nhiên nói: “Ngày mai đừng ra ngoài. Ngày thứ ba của kỳ nhạy cảm, chỉ số pheromone sẽ đạt đỉnh. Cả ngày mai tôi đều sẽ ở nhà.”

Lộc Dao mơ màng nghĩ, may mà mình đã xin nghỉ phép từ trước.

Cậu vẫn đang cố làm quen với luồng pheromone trong người, nhưng vì không nghe thấy câu trả lời mình muốn, Phó Yến Hoài liền dùng chính cơ thể mình để ép cậu phải bật lên tiếng rên.

Nước mắt Lộc Dao không kìm được trào ra, cậu nức nở cầu xin: “Em biết rồi... đau quá... có thể... không...?”

Phó Yến Hoài không nghĩ vậy. Trái lại, tiếng khóc của Lộc Dao vừa vặn giúp anh trút bớt cảm giác bí bách đang dâng lên không ngừng. Mãi đến khi ánh sáng mờ nhạt đầu tiên của buổi sớm le lói qua rèm cửa, Phó Yến Hoài mới dịu dàng hôn lên người cậu.

Chính xác hơn là vì Lộc Dao quá thê thảm. Đến mức khiến một người máu lạnh như Phó Yến Hoài cũng sinh ra chút xíu thương hại. Dù sao, dáng vẻ sắp tắt thở này của cậu, cũng là do anh tạo nên.

Nụ hôn rơi trên gáy cậu nhẹ nhàng như lông vũ. Lộc Dao ngất rồi lại tỉnh, cậu ngơ ngác nhìn ánh sáng mờ xuyên qua lớp rèm dày, không phân biệt nổi đó là mộng hay là thực.

Nhưng sự dịu dàng của Phó Yến Hoài chỉ dừng lại ở đó. Anh bóp cằm Lộc Dao, buộc cậu quay lại đối diện với mình, ánh mắt chạm phải đôi mắt đẫm lệ của cậu.

“Dù em là một Beta, nhưng thật ra cũng khá hợp với tôi. Chỉ là gia đình em, khiến người ta thấy phiền phức.”

8

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.