0 chữ
Chương 8
Chương 8: Lên đây
Quan Thanh Lộ sớm đoán được Lộc Dao sẽ từ chối, liền thô lỗ nói: “Nếu cậu không chịu nói, thì chúng tôi tự đi gặp Phó Yến Hoài.”
Giọng Quan Thanh Lộ biến mất, thế giới lại trở nên yên ắng.
Trong tiệm chỉ còn ánh đèn ở khu vực thao tác, Lộc Dao đứng đó lặng lẽ nhìn hộp pudding vừa gói xong.
Không sao cả, chí ít ở nhà họ Phó vẫn còn một căn phòng thuộc về cậu.
Sau cùng Lộc Dao vẫn cẩn thận cho hộp pudding vào balô. Trước khi rời tiệm, cậu còn nhắn cho Mã Tụng xin nghỉ phép. Cậu chưa từng nghỉ phép năm, mà Mã Tụng thì nhiều lần cắt bớt quyền lợi của cậu.
Trước giờ Lộc Dao đều không tranh cãi, nhưng lần này trúng vào kỳ nhạy cảm của Phó Yến Hoài, cậu muốn ở cạnh anh cho đến khi tình trạng hoàn toàn ổn định.
Lộc Dao lặp lại hành trình đi làm. Đầu tiên là xe đạp công cộng, sau đó đi bốn trạm tàu điện ngầm, cuối cùng là đi bộ ngang qua một siêu thị tự động.
Dù đã cố rút ngắn thời gian, nhưng lúc cậu thở hổn hển bước vào cửa, vẫn đã muộn mười lăm phút.
Nếu đi lối cửa bên thì phải vòng khá xa, Lộc Dao đành phải vào bằng cửa chính. Vừa bước vào đã chạm mặt gương mặt đầy cau có của quản gia.
Lòng Lộc Dao giật thót, cậu ngượng ngùng bước lên, cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, tôi về trễ.”
Beta không thể ngửi thấy pheromone, nhưng Lộc Dao vẫn cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong biệt thự. Phòng khách cũng yên tĩnh lạ thường, ngoài cậu và quản gia thì không có ai khác.
Quản gia nhìn cậu với vẻ không hài lòng.
“Kỳ nhạy cảm của Alpha rất dễ cáu. Cậu biết rõ Phó tổng đang trong kỳ đó, sao còn ra ngoài chạy lung tung?”
Lộc Dao càng thêm áy náy, cúi đầu thấp hơn: “Tôi... xin lỗi.”
Quản gia thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn dặn dò: “Phó tổng đang ở trong phòng ngủ, trông tâm trạng không tốt lắm.”
Lộc Dao bất an nói: “Vậy để tôi đi thay đồ trước...”
“Lộc Dao.”
Lộc Dao giật mình ngẩng đầu. Phó Yến Hoài đang đứng trên cầu thang nhìn xuống cậu từ trên cao, không đeo rọ cắn. Ở nhà, anh không thích dán miếng bảo vệ tuyến thể. Dù là Beta và không thể ngửi thấy pheromone, Lộc Dao vẫn cảm nhận rõ ràng sự áp chế dữ dội ở phía anh.
Không hiểu sao, bị Phó Yến Hoài nhìn xuống như thế, Lộc Dao có cảm giác như mình đang trần trụi, bị phô bày ra giữa phòng khách, vô cùng xấu hổ.
Cậu lắp bắp nhỏ giọng: “Em không cố ý về muộn...”
Phó Yến Hoài đứng ở quá xa, Lộc Dao không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.
Anh chỉ lạnh lùng nói hai từ: “Lên đây.”
Lộc Dao bỗng thấy có điều chẳng lành. Lần đầu tiên cậu muốn quay về phòng mình tránh né.
Giọng Quan Thanh Lộ biến mất, thế giới lại trở nên yên ắng.
Trong tiệm chỉ còn ánh đèn ở khu vực thao tác, Lộc Dao đứng đó lặng lẽ nhìn hộp pudding vừa gói xong.
Không sao cả, chí ít ở nhà họ Phó vẫn còn một căn phòng thuộc về cậu.
Sau cùng Lộc Dao vẫn cẩn thận cho hộp pudding vào balô. Trước khi rời tiệm, cậu còn nhắn cho Mã Tụng xin nghỉ phép. Cậu chưa từng nghỉ phép năm, mà Mã Tụng thì nhiều lần cắt bớt quyền lợi của cậu.
Trước giờ Lộc Dao đều không tranh cãi, nhưng lần này trúng vào kỳ nhạy cảm của Phó Yến Hoài, cậu muốn ở cạnh anh cho đến khi tình trạng hoàn toàn ổn định.
Lộc Dao lặp lại hành trình đi làm. Đầu tiên là xe đạp công cộng, sau đó đi bốn trạm tàu điện ngầm, cuối cùng là đi bộ ngang qua một siêu thị tự động.
Nếu đi lối cửa bên thì phải vòng khá xa, Lộc Dao đành phải vào bằng cửa chính. Vừa bước vào đã chạm mặt gương mặt đầy cau có của quản gia.
Lòng Lộc Dao giật thót, cậu ngượng ngùng bước lên, cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, tôi về trễ.”
Beta không thể ngửi thấy pheromone, nhưng Lộc Dao vẫn cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong biệt thự. Phòng khách cũng yên tĩnh lạ thường, ngoài cậu và quản gia thì không có ai khác.
Quản gia nhìn cậu với vẻ không hài lòng.
“Kỳ nhạy cảm của Alpha rất dễ cáu. Cậu biết rõ Phó tổng đang trong kỳ đó, sao còn ra ngoài chạy lung tung?”
Lộc Dao càng thêm áy náy, cúi đầu thấp hơn: “Tôi... xin lỗi.”
Quản gia thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn dặn dò: “Phó tổng đang ở trong phòng ngủ, trông tâm trạng không tốt lắm.”
“Lộc Dao.”
Lộc Dao giật mình ngẩng đầu. Phó Yến Hoài đang đứng trên cầu thang nhìn xuống cậu từ trên cao, không đeo rọ cắn. Ở nhà, anh không thích dán miếng bảo vệ tuyến thể. Dù là Beta và không thể ngửi thấy pheromone, Lộc Dao vẫn cảm nhận rõ ràng sự áp chế dữ dội ở phía anh.
Không hiểu sao, bị Phó Yến Hoài nhìn xuống như thế, Lộc Dao có cảm giác như mình đang trần trụi, bị phô bày ra giữa phòng khách, vô cùng xấu hổ.
Cậu lắp bắp nhỏ giọng: “Em không cố ý về muộn...”
Phó Yến Hoài đứng ở quá xa, Lộc Dao không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.
Anh chỉ lạnh lùng nói hai từ: “Lên đây.”
Lộc Dao bỗng thấy có điều chẳng lành. Lần đầu tiên cậu muốn quay về phòng mình tránh né.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
