0 chữ
Chương 5
Chương 5: Chèn ép
Hôm nay khách đặt một chiếc bánh mousse caramel, phải khuấy đường liên tục trong lúc nấu, mới bắt đầu mà tay Lộc Dao đã mỏi rã rời.
Không biết tại sao, mấy hôm nay người cậu vừa mỏi vừa đau, cậu mím môi, tập trung nhìn vào nồi đường đang sôi.
Trước đây, cậu từng làm pudding caramel cho Phó Yến Hoài. Cậu nhớ hôm đó anh còn khen ngon.
Có thể là vì hôm ấy tâm trạng anh tốt nên thuận miệng khen một câu, nhưng Lộc Dao vẫn nhớ rất rõ. Tối qua Phó Yến Hoài từng nói người cậu có mùi ngọt ngọt, giọng nói khi ấy còn dịu dàng hơn sáng nay nhiều.
Lộc Dao nghĩ ngợi một lát, nhân lúc rảnh rỗi liền làm thêm một phần pudding caramel rồi bỏ vào ngăn đông.
Cậu khép cánh cửa tủ lại, trong lòng có một tia phấn khích nhỏ bé. Ngày qua ngày như vậy, rồi Phó Yến Hoài cũng sẽ dần dần yêu thích cậu thôi.
“Ha ha ha, vâng vâng, Chu phu nhân, tôi nhất định sẽ giao trước bốn giờ chiều, bà cứ yên tâm...”
Hôm nay Mã Tụng đến tiệm bánh trước hai giờ. Mà thật ra ông ta đến cũng chẳng giúp được gì, vì vốn dĩ ông ta cũng không biết làm bánh.
Lộc Dao nghe thấy tiếng ông ta bước vào nhưng không phản ứng gì thêm, cậu tập trung vào bàn trang trí bánh.
“Bà nói muốn thợ làm bánh lần trước? Dạ, được ạ, nhất định.”
Mã Tụng lại nói thêm gì đó, Lộc Dao không nghe rõ. Hôm nay làm bánh lại mất sức hơn mọi khi, vì eo cậu thật sự quá đau.
Gác máy xong, mặt Mã Tụng lập tức sa sầm, ông ta bước thẳng tới trước mặt Lộc Dao, chất vấn không chút khách khí: “Cậu có nói gì với Chu phu nhân không? Sao bà ấy lại chỉ định muốn cậu làm?”
Làm chủ thì ai cũng thích ra oai, mà Mã Tụng thì càng tỏ vẻ hơn. Lộc Dao bình tĩnh nhắc nhở: “Các kênh đặt hàng online của tiệm đều do anh quản lý mà.”
Hai tháng gần đây, khách yêu cầu đích danh Lộc Dao làm bánh ngày càng nhiều, nhưng Mã Tụng vốn quen thói khắt khe với cậu, giờ thì bắt đầu sợ cậu bỏ việc, nhưng lại không muốn xuống nước nói chuyện tử tế.
“Thì là vậy, nhưng cậu cũng nên biết điều một chút.” Mã Tụng giọng lầm bầm: “Chuyện kiếm khách đã có tôi lo, cậu làm tốt phần của mình là được rồi.”
Lộc Dao không đáp lời. Mã Tụng khoe mẽ một hồi rồi bỏ đi, Hạ Thời Việt nhân lúc ông ta đi xa, nhỏ giọng phàn nàn: “Ông ta sợ cậu nghỉ việc thì tiệm không còn ai làm bánh nữa.”
Tiệm bánh này mở gần một năm rồi, lúc đầu chẳng có gì nổi bật. Được như hiện tại tuyệt đối không phải nhờ tài quản lý của Mã Tụng.
Không biết tại sao, mấy hôm nay người cậu vừa mỏi vừa đau, cậu mím môi, tập trung nhìn vào nồi đường đang sôi.
Trước đây, cậu từng làm pudding caramel cho Phó Yến Hoài. Cậu nhớ hôm đó anh còn khen ngon.
Có thể là vì hôm ấy tâm trạng anh tốt nên thuận miệng khen một câu, nhưng Lộc Dao vẫn nhớ rất rõ. Tối qua Phó Yến Hoài từng nói người cậu có mùi ngọt ngọt, giọng nói khi ấy còn dịu dàng hơn sáng nay nhiều.
Lộc Dao nghĩ ngợi một lát, nhân lúc rảnh rỗi liền làm thêm một phần pudding caramel rồi bỏ vào ngăn đông.
Cậu khép cánh cửa tủ lại, trong lòng có một tia phấn khích nhỏ bé. Ngày qua ngày như vậy, rồi Phó Yến Hoài cũng sẽ dần dần yêu thích cậu thôi.
Hôm nay Mã Tụng đến tiệm bánh trước hai giờ. Mà thật ra ông ta đến cũng chẳng giúp được gì, vì vốn dĩ ông ta cũng không biết làm bánh.
Lộc Dao nghe thấy tiếng ông ta bước vào nhưng không phản ứng gì thêm, cậu tập trung vào bàn trang trí bánh.
“Bà nói muốn thợ làm bánh lần trước? Dạ, được ạ, nhất định.”
Mã Tụng lại nói thêm gì đó, Lộc Dao không nghe rõ. Hôm nay làm bánh lại mất sức hơn mọi khi, vì eo cậu thật sự quá đau.
Gác máy xong, mặt Mã Tụng lập tức sa sầm, ông ta bước thẳng tới trước mặt Lộc Dao, chất vấn không chút khách khí: “Cậu có nói gì với Chu phu nhân không? Sao bà ấy lại chỉ định muốn cậu làm?”
Làm chủ thì ai cũng thích ra oai, mà Mã Tụng thì càng tỏ vẻ hơn. Lộc Dao bình tĩnh nhắc nhở: “Các kênh đặt hàng online của tiệm đều do anh quản lý mà.”
“Thì là vậy, nhưng cậu cũng nên biết điều một chút.” Mã Tụng giọng lầm bầm: “Chuyện kiếm khách đã có tôi lo, cậu làm tốt phần của mình là được rồi.”
Lộc Dao không đáp lời. Mã Tụng khoe mẽ một hồi rồi bỏ đi, Hạ Thời Việt nhân lúc ông ta đi xa, nhỏ giọng phàn nàn: “Ông ta sợ cậu nghỉ việc thì tiệm không còn ai làm bánh nữa.”
Tiệm bánh này mở gần một năm rồi, lúc đầu chẳng có gì nổi bật. Được như hiện tại tuyệt đối không phải nhờ tài quản lý của Mã Tụng.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
