TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Kiểu người như cậu dễ bị bắt nạt

Mã Tụng biết rõ Lộc Dao ngoan ngoãn, nên càng không kiêng nể mà bóc lột. May là trong ngành làm bánh có một quy tắc ngầm, ai làm người đó được chia lợi nhuận. Lộc Dao chủ yếu sống nhờ những đơn hàng đặt riêng của khách.

Hạ Thời Việt nói xong lại nhìn Lộc Dao đầy tiếc nuối: “Cậu hiền quá, kiểu người như cậu dễ bị bắt nạt lắm.”

Nhưng cậu ấy đã hiểu sai. Không phải vì Lộc Dao hiền nên bị bắt nạt, mà là vì cậu từng bị bắt nạt quá nhiều, nên mới rèn được tính cách nhẫn nhịn như bây giờ.

Lộc Dao cụp mắt xuống, cậu biết Hạ Thời Việt thật lòng lo cho mình: “Tuần sau mà còn sắp xếp nữa, tôi sẽ từ chối.”

Thứ nhất, tháng này cậu đã gửi tiền tiêu vặt cho Lộc Thiên Tinh rồi, chắc nhà họ Lộc cũng yên ổn được một thời gian. Thứ hai...

Nghĩ đến Phó Yến Hoài, mặt Lộc Dao thoáng ửng đỏ. Dạo gần đây anh đang trong kỳ mẫn cảm, mà cậu thật sự không còn sức ứng phó nữa rồi.

Đến giờ đứng thôi mà eo lưng cậu vẫn ê ẩm, vậy mà làm bánh còn phải khom người cả ngày. Cậu thật sự cần được nghỉ ngơi một chút.

Sắc mặt Hạ Thời Việt dịu xuống, do dự một lát rồi nói: “Hay là mấy ngày này nhờ Alpha của cậu đưa cậu đi làm đi. Dù công việc có bận đến đâu thì đưa cậu đi làm chắc vẫn rảnh chứ? Có mấy ngày thôi mà.”

Nếu thật lòng yêu một người, làm gì có chuyện không dành được chút thời gian cho họ? Hạ Thời Việt không mấy thiện cảm với Alpha của Lộc Dao. Từ những lời ít ỏi cậu nghe được, ghép lại thành một hình ảnh bạn đời vừa vô tâm vừa thiếu trách nhiệm.

Phó Yến Hoài chưa từng hỏi han chuyện công việc của Lộc Dao. Lộc Dao đoán là anh lười quan tâm. Cũng tốt, nếu Phó Yến Hoài mà hỏi, cậu cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.

Chẳng lẽ cậu phải nói, dù anh đã cho nhà họ Lộc một khoản tiền lớn và một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, nhưng nhà họ vẫn không có tiền vẫn cứ muốn tiền?

Phó Yến Hoài đã đủ coi thường cậu rồi, Lộc Dao không muốn thấy thêm ánh mắt châm biếm hay khinh rẻ nào nữa. Ai lại muốn người mình thích nhìn mình như thế đâu?

Cậu chỉ cụp mắt, lảng tránh: “Về nhà rồi tôi hỏi ý anh ấy thử.”

Bộ dạng đó rõ ràng là không nghe lọt lời Hạ Thời Việt. Cậu thở dài, không nói gì thêm.

Lộc Dao vụng về an ủi: “Tôi thật sự không sao. Tuần sau nhất định sẽ xin nghỉ.”

Mã Tụng là ông chủ, thường chỉ xuất hiện vào buổi chiều vì buổi sáng ít đơn hàng. Buổi sáng chỉ có hai người là Lộc Dao và Hạ Thời Việt. Sáng là thời điểm làm việc nhẹ nhàng nhất trong ngày.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.