0 chữ
Chương 6
Chương 6: Bánh pudding
Nhưng với Lộc Dao thì đây vẫn là công việc ổn định nhất hiện tại. Cậu nhỏ giọng: “Dù sao tháng sau cậu cũng nhập học, không làm ở đây nữa.”
Hạ Thời Việt bĩu môi: “Cũng tại ba tôi thôi. Tôi nói muốn mở quán cà phê, ông ấy bắt tôi đi làm hai tháng, rồi về nộp kế hoạch thử nghiệm. Mà hồi trẻ ông ấy tự kinh doanh còn lỗ cả đống.”
Cậu ấy thừa nhận mình đúng là bốc đồng nhưng thì đã sao, hai tháng tiền tiêu vặt mà thôi.
Sự trớ trêu của số phận đưa hai người họ gặp nhau tại cùng một tiệm bánh. Nhưng khác biệt là, một người là thiếu gia Omega giàu có đang học tại học viện danh tiếng, đến đây chỉ để “trải nghiệm cuộc sống”; còn người kia thực sự đang làm vì mưu sinh.
Hạ Thời Việt lại thở dài: “Thôi, ba tôi cũng chỉ muốn rèn luyện tôi để sau này kế thừa gia nghiệp. Tôi hiểu mà.”
Lộc Dao nghiêng đầu nhìn cậu ấy, khẽ cười dịu dàng: “Gia đình cậu rất thương cậu.”
Có thể cậu cũng hơi ghen tị, nhưng Lộc Dao biết rõ, những điều không thuộc về mình thì đừng nên mong đợi.
Vì cậu biết rõ gia đình cậu chưa từng thích cậu.
Hạ Thời Việt do dự một chút, vẫn không nhịn được nói: “Thật ra, nếu cậu tích góp đủ tiền thì có thể quay lại học tiếp mà.”
Lộc Dao nhẹ lắc đầu: “Học phí đắt quá.”
Nhà họ Lộc lúc nào cũng vòi tiền. Cậu không muốn họ tìm đến tận chỗ Phó Yến Hoài. Hơn nữa, việc thôi học không chỉ vì chuyện tiền bạc.
Hạ Thời Việt không rõ hoàn cảnh cụ thể, nhưng vẫn cảm thấy tiếc thay cậu. Cậu ấy không chắc nếu mình đề nghị giúp đỡ có làm Lộc Dao khó xử không, nên chỉ hắng giọng chuyển chủ đề: “Tôi nhớ lần trước cậu nói muốn mượn cuốn Lịch sử và nguồn gốc bánh ngọt, đợi tôi nhập học rồi, tôi tìm trong thư viện mang qua cho cậu.”
“Được.” Lộc Dao nở nụ cười rạng rỡ: “Thời Việt, cảm ơn cậu.”
Hạ Thời Việt cũng vui không kém, mấy tháng nay cậu ấy đã xem Lộc Dao như bạn thân. Cậu ấy phấn chấn nói: “Cần gì cảm ơn, coi như hứa rồi đó nhé!”
Mã Tụng kiểm tra xong quay lại, Hạ Thời Việt nhanh như chớp rời khỏi quầy, giả vờ chăm chỉ lau ly.
Lộc Dao thuần thục nấu sôi mứt trái cây. Bánh raspberry hoa hồng và bánh cam financier đều là món cổ điển. Mã Tụng nhìn bóng lưng Lộc Dao cúi người làm bánh, mặt lộ ra vẻ khó tả.
“Tủ lạnh ngoài quầy trưng bày hết bánh Basque rồi, nhớ làm thêm.”
Vốn dĩ sau đơn hàng này, Lộc Dao có thể nghỉ một lát. Nhưng không biết có phải Mã Tụng cố ý không, ba ngày liên tục chỉ có mình cậu làm bánh.
“Vâng.” Lộc Dao cố nhịn cơn nhức mỏi ở thắt lưng, đứng thẳng dậy: “Tôi muốn dùng hết số ngày nghỉ chưa sử dụng từ mấy tuần trước. Bắt đầu từ ngày mai, tôi nghỉ ba ngày.”
“Sao mà được?” Mã Tụng phản ứng gay gắt, đơn hàng của tiệm đã lên lịch cả rồi. “Lộc Dao, cậu làm ơn có trách nhiệm một chút được không? Không báo trước mà đòi nghỉ, cậu định bắt khách hàng đợi chắc?”
Lộc Dao cau mày: “Đây là kỳ nghỉ tôi đáng được hưởng. Tiệm cũng không phải chỉ có mình tôi làm bánh, chẳng lẽ không có tôi thì khách không được ăn sao?”
Mã Tụng lập tức nổi giận: “Được, không làm thì có người khác làm. Tối nay cậu đóng cửa tiệm, kiểm nguyên liệu xong ký tên rồi mới được đi.”
Ông ta sa sầm mặt rồi bỏ đi. Hạ Thời Việt tức giận nói nhỏ: “Cái kiểu người gì vậy chứ. Lộc Dao, sau này tiệm cà phê của tôi mở, tôi nhất định sẽ mời cậu tới làm bánh, xem ông ta kiếm đâu ra người giỏi như cậu.”
Lộc Dao mệt mỏi chống tay lên bàn: “Vậy thì phải làm cho xong đơn hàng hôm nay mới được.”
Tiệm đóng cửa lúc mười giờ tối, nhưng Phó Yến Hoài sẽ về nhà lúc chín giờ.
Khi xử lý xong công việc, Lộc Dao đã mệt đến hoa mắt. Trời sập tối, cậu mới hoàn thành hết các đơn hàng, tranh thủ làm thêm một mẻ bánh Basque để trữ đông.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường sắp đến giờ đóng cửa.
Lộc Dao mở ngăn đông, thấy phần pudding caramel mình làm từ sáng.
Phó Yến Hoài là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời tẻ nhạt của cậu. Lộc Dao đưa ngón tay khẽ chạm vào hộp pudding, ngượng ngùng lấy ra.
Kỳ mẫn cảm của Phó Yến Hoài còn mấy ngày nữa mới qua. Thật ra anh không phải người quá khó tính, chỉ là trong thời gian này dễ cáu gắt hơn thôi.
Lộc Dao hy vọng khi thấy món pudding này, anh có thể dịu dàng với cậu một chút. Nếu mấy ngày tới vẫn giống như tối qua, có lẽ cậu sẽ phải nghỉ cả tuần mới hồi lại được.
Nhưng cơ thể cậu đúng là có gì đó không ổn. Trước nay chưa từng đau nhức, mệt mỏi và nóng rát ở cổ sau như vậy.
Lộc Dao lo lắng mím môi có lẽ cậu thật sự cần nghỉ ngơi vài ngày trước đã.
Dù sao thì, kỳ mẫn cảm cũng là khoảng thời gian hiếm hoi cậu được có Phó Yến Hoài cho riêng mình. Những lúc khác, cậu chỉ có thể âm thầm dõi theo người ấy từ một góc nhỏ, nhìn anh toả sáng giữa đám đông. Và Lộc Dao không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội gần gũi nào với người mình yêu.
Hạ Thời Việt bĩu môi: “Cũng tại ba tôi thôi. Tôi nói muốn mở quán cà phê, ông ấy bắt tôi đi làm hai tháng, rồi về nộp kế hoạch thử nghiệm. Mà hồi trẻ ông ấy tự kinh doanh còn lỗ cả đống.”
Cậu ấy thừa nhận mình đúng là bốc đồng nhưng thì đã sao, hai tháng tiền tiêu vặt mà thôi.
Sự trớ trêu của số phận đưa hai người họ gặp nhau tại cùng một tiệm bánh. Nhưng khác biệt là, một người là thiếu gia Omega giàu có đang học tại học viện danh tiếng, đến đây chỉ để “trải nghiệm cuộc sống”; còn người kia thực sự đang làm vì mưu sinh.
Hạ Thời Việt lại thở dài: “Thôi, ba tôi cũng chỉ muốn rèn luyện tôi để sau này kế thừa gia nghiệp. Tôi hiểu mà.”
Có thể cậu cũng hơi ghen tị, nhưng Lộc Dao biết rõ, những điều không thuộc về mình thì đừng nên mong đợi.
Vì cậu biết rõ gia đình cậu chưa từng thích cậu.
Hạ Thời Việt do dự một chút, vẫn không nhịn được nói: “Thật ra, nếu cậu tích góp đủ tiền thì có thể quay lại học tiếp mà.”
Lộc Dao nhẹ lắc đầu: “Học phí đắt quá.”
Nhà họ Lộc lúc nào cũng vòi tiền. Cậu không muốn họ tìm đến tận chỗ Phó Yến Hoài. Hơn nữa, việc thôi học không chỉ vì chuyện tiền bạc.
Hạ Thời Việt không rõ hoàn cảnh cụ thể, nhưng vẫn cảm thấy tiếc thay cậu. Cậu ấy không chắc nếu mình đề nghị giúp đỡ có làm Lộc Dao khó xử không, nên chỉ hắng giọng chuyển chủ đề: “Tôi nhớ lần trước cậu nói muốn mượn cuốn Lịch sử và nguồn gốc bánh ngọt, đợi tôi nhập học rồi, tôi tìm trong thư viện mang qua cho cậu.”
Hạ Thời Việt cũng vui không kém, mấy tháng nay cậu ấy đã xem Lộc Dao như bạn thân. Cậu ấy phấn chấn nói: “Cần gì cảm ơn, coi như hứa rồi đó nhé!”
Mã Tụng kiểm tra xong quay lại, Hạ Thời Việt nhanh như chớp rời khỏi quầy, giả vờ chăm chỉ lau ly.
Lộc Dao thuần thục nấu sôi mứt trái cây. Bánh raspberry hoa hồng và bánh cam financier đều là món cổ điển. Mã Tụng nhìn bóng lưng Lộc Dao cúi người làm bánh, mặt lộ ra vẻ khó tả.
“Tủ lạnh ngoài quầy trưng bày hết bánh Basque rồi, nhớ làm thêm.”
Vốn dĩ sau đơn hàng này, Lộc Dao có thể nghỉ một lát. Nhưng không biết có phải Mã Tụng cố ý không, ba ngày liên tục chỉ có mình cậu làm bánh.
“Vâng.” Lộc Dao cố nhịn cơn nhức mỏi ở thắt lưng, đứng thẳng dậy: “Tôi muốn dùng hết số ngày nghỉ chưa sử dụng từ mấy tuần trước. Bắt đầu từ ngày mai, tôi nghỉ ba ngày.”
Lộc Dao cau mày: “Đây là kỳ nghỉ tôi đáng được hưởng. Tiệm cũng không phải chỉ có mình tôi làm bánh, chẳng lẽ không có tôi thì khách không được ăn sao?”
Mã Tụng lập tức nổi giận: “Được, không làm thì có người khác làm. Tối nay cậu đóng cửa tiệm, kiểm nguyên liệu xong ký tên rồi mới được đi.”
Ông ta sa sầm mặt rồi bỏ đi. Hạ Thời Việt tức giận nói nhỏ: “Cái kiểu người gì vậy chứ. Lộc Dao, sau này tiệm cà phê của tôi mở, tôi nhất định sẽ mời cậu tới làm bánh, xem ông ta kiếm đâu ra người giỏi như cậu.”
Lộc Dao mệt mỏi chống tay lên bàn: “Vậy thì phải làm cho xong đơn hàng hôm nay mới được.”
Tiệm đóng cửa lúc mười giờ tối, nhưng Phó Yến Hoài sẽ về nhà lúc chín giờ.
Khi xử lý xong công việc, Lộc Dao đã mệt đến hoa mắt. Trời sập tối, cậu mới hoàn thành hết các đơn hàng, tranh thủ làm thêm một mẻ bánh Basque để trữ đông.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường sắp đến giờ đóng cửa.
Lộc Dao mở ngăn đông, thấy phần pudding caramel mình làm từ sáng.
Phó Yến Hoài là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời tẻ nhạt của cậu. Lộc Dao đưa ngón tay khẽ chạm vào hộp pudding, ngượng ngùng lấy ra.
Kỳ mẫn cảm của Phó Yến Hoài còn mấy ngày nữa mới qua. Thật ra anh không phải người quá khó tính, chỉ là trong thời gian này dễ cáu gắt hơn thôi.
Lộc Dao hy vọng khi thấy món pudding này, anh có thể dịu dàng với cậu một chút. Nếu mấy ngày tới vẫn giống như tối qua, có lẽ cậu sẽ phải nghỉ cả tuần mới hồi lại được.
Nhưng cơ thể cậu đúng là có gì đó không ổn. Trước nay chưa từng đau nhức, mệt mỏi và nóng rát ở cổ sau như vậy.
Lộc Dao lo lắng mím môi có lẽ cậu thật sự cần nghỉ ngơi vài ngày trước đã.
Dù sao thì, kỳ mẫn cảm cũng là khoảng thời gian hiếm hoi cậu được có Phó Yến Hoài cho riêng mình. Những lúc khác, cậu chỉ có thể âm thầm dõi theo người ấy từ một góc nhỏ, nhìn anh toả sáng giữa đám đông. Và Lộc Dao không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội gần gũi nào với người mình yêu.
7
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
