TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Chiếc bánh ngọt rẻ tiền

Một mối quan hệ kỳ quặc vừa thân mật, vừa xa cách.

Sau khi đeo xong thiết bị, Lộc Dao lặng lẽ lùi lại. Cậu nghĩ mình không đỏ mặt, nhưng trong mắt Phó Yến Hoài lại hiện rõ sự mất kiên nhẫn.

Phó Yến Hoài trời sinh đã không thích người khác tiếp cận. Là Alpha cấp S, anh sở hữu sức mạnh tấn công quá mạnh mẽ, pheromone dữ dội có thể làm tổn thương bất kỳ ai thân cận. Cũng chính vì thế, anh không thể dựa vào Omega để vượt qua kỳ mẫn cảm, và càng ghét cơ thể mình mang theo mùi người khác.

Ít ra thì Beta này còn sạch sẽ, cậu là một chiếc bánh ngọt rẻ tiền và biết nghe lời.

Phó Yến Hoài đứng trước gương nghiêng đầu chỉnh cà vạt. Tóc anh được vuốt gọn gàng không một sợi rối. Khuôn mặt sắc nét, vẻ cường thế và hung hãn đặc trưng của Alpha cấp S bộc lộ rõ ràng.

Lộc Dao ôm chăn, ngơ ngác quỳ trên giường. Người đàn ông trong gương anh tuấn mà lạnh lùng, cao 1m90, lại thường xuyên tập gym, đến nỗi khi đứng bên cạnh anh, cậu cũng thấy mình nhỏ bé.

Ánh mắt của Lộc Dao quá rõ ràng, Alpha không thể không nhận ra cái nhìn vừa thẹn thùng vừa đầy yêu thương ấy.

Phó Yến Hoài bỗng nhìn vào gương, chuẩn xác đối mặt với Lộc Dao: “Em nhìn cái gì?”

Lộc Dao luống cuống cúi đầu, ấp úng: “Không, em chỉ...”

“Trên người em có mấy vết thương nghiêm trọng, tự xử lý đi.”

Câu nói đó vượt quá giới hạn, mặt Lộc Dao lập tức đỏ bừng. Cậu không nói một lời, rút lui sang bên cạnh, lúc xuống giường còn bị vướng vào chăn. Cậu ngã lảo đảo, lúng túng lấy tay che cơ thể, rồi cúi xuống nhặt quần áo rách dưới đất.

Phó Yến Hoài chẳng hề quan tâm đến sự bối rối của cậu, anh còn đang vội đến công ty, phải tranh thủ lúc kỳ mẫn cảm tạm lắng để xử lý công việc. “Tôi sẽ về lúc chín giờ tối, nhớ để dành thời gian.”

“Vâng, em biết rồi.”

Cánh cửa phòng ngủ đóng lại không quá mạnh cũng không quá nhẹ. Lộc Dao bước chân trần trên sàn, hơi lạnh, cậu gắng mặc lại quần áo, trước khi rời đi còn thay ga trải giường và vỏ chăn mới. Phó Yến Hoài không thích người khác xuất hiện trong phòng mình, Lộc Dao đã quen với quy trình đó. Thông thường, cậu sẽ không ngủ lại phòng Phó Yến Hoài, hôm qua chỉ là ngoại lệ.

Sau khi dọn dẹp xong phòng, Lộc Dao vội vã rời khỏi đây, vì cậu còn phải đến tiệm bánh làm việc. Cậu thầm cảm thấy may mắn vì tối qua đã cố lê thân đi tắm, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ rất khó chịu mà còn mất thời gian.

Về đến phòng khách tầng một ở góc khuất, Lộc Dao lục một hộp thiếc cũ kỹ, bên trong có kim chỉ. Cậu tỉ mỉ khâu lại chỗ rách của quần áo.

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.