TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Lộc Dao nằm sấp trên giường, cậu ngủ rất say.

Một góc chăn vô tình trượt khỏi người cậu, bờ vai trần lộ ra ngoài không khí có những vết thương chằng chịt trông vô cùng đáng sợ.

Beta không có tuyến thể, nếu Alpha muốn để lại dấu vết của mình thì chỉ có thể cắn đi cắn lại phần da sau cổ ấy.

Nhưng hiển nhiên, Beta đang ngủ say này còn thảm hơn. Dấu răng trên đó còn kéo dài đến cả bờ vai tròn trịa, mỗi vết đều đậm màu máu. Trong giấc mơ sau cổ vẫn âm ỉ đau khiến cậu cau mày suốt.

Rõ ràng là cậu không được Alpha đối xử tử tế.

Phó Yến Hoài đã vệ sinh cá nhân xong, anh bước đến cạnh giường, liếc nhìn Beta vẫn đang ngủ say, không lộ chút biểu cảm nào, nhưng lại khẽ nhíu mày.

Anh cố ý buông tay, để dụng cụ chống cắn rơi lên vai trần của Lộc Dao. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại khiến Lộc Dao giật mình tỉnh dậy.

Phòng ngủ tràn ngập hương gỗ lạnh lẽo, Lộc Dao mơ màng chớp mắt tỉnh lại, giọng còn mang chút nghèn nghẹt vì vừa mới ngủ dậy: “Ừm?”

Nhìn rõ người đứng cạnh là Phó Yến Hoài, Lộc Dao lập tức ngồi bật dậy theo phản xạ, lẽ ra cậu nên thức dậy sớm hơn anh mới phải.

Hành động này kéo căng cơ bên hông, khiến cả người Lộc Dao rã rời đến mức không ngồi dậy nổi. Cậu khẽ hít một hơi, cố gắng chịu đựng: “Xin lỗi, em dậy muộn.”

Tâm trạng của Phó Yến Hoài không tốt, kỳ mẫn cảm chưa kết thúc, ham muốn chưa được giải tỏa khiến anh bực bội.

Anh chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: “Dụng cụ chống cắn.”

Lộc Dao cắn môi, không nói thêm gì. Cậu cúi đầu sờ quanh tay, tìm thấy dụng cụ chống cắn. Trong kỳ mẫn cảm, Alpha nhất định phải đeo thiết bị này mới có thể ra ngoài, nhưng Phó Yến Hoài lại cực kỳ ghét cảm giác bị ràng buộc như vậy.

Ba kỳ mẫn cảm trước Lộc Dao đều cùng anh vượt qua, giờ cậu cũng đã hiểu rõ tính cách của anh trong giai đoạn này. Muốn đeo cho anh thì phải dỗ.

Lộc Dao cẩn thận nhìn anh, nhẹ giọng: “Vâng.”

Cậu quỳ gối sát lại gần, đưa dụng cụ chống cắn lên mặt anh, dây đai vòng qua sau tai rồi cài chốt lại.

Alpha trong kỳ mẫn cảm tính khí rất tệ. Tối qua anh không thể giải tỏa hết lượng pheromone dồn nén, sáng ra lại phải đeo thiết bị chống cắn, nên tâm trạng của Phó Yến Hoài tệ hơn vài phần.

Lộc Dao cố gắng né tránh ánh mắt anh, chỉ chăm chú nhìn nửa dưới khuôn mặt bị che đi. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ thẫm.

“Yến... Phó tổng, đeo xong rồi ạ.”

Tên riêng chỉ được phép gọi trong lúc thân mật, còn bình thường, Lộc Dao vẫn gọi anh là Phó tổng như mọi người khác.

11

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.