TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Thấy cô, Quý Kiêu Hàn gỡ cặp kính gọng vàng, khẽ nói: “Ngồi ở sofa đi.”

Cô gật đầu, di chuyển đến sofa.

Đợi hơn mười phút, cuộc nói chuyện ở bàn làm việc mới kết thúc. Hạ Tứ cầm hợp đồng, mỉm cười nhìn chằm chằm Khương Vân Chi: “Cô bé, vừa rồi tiếng “anh ơi” gọi ngọt thật đấy. Gọi thêm một tiếng nữa nghe xem?”

Anh ta không chút kiêng dè trêu chọc cô gái nhỏ, nhìn là biết tay chơi tình trường.

Khương Vân Chi lén nhìn Quý Kiêu Hàn. Anh cụp mắt không có phản ứng gì. Cô thu hồi ánh mắt, nghĩ rằng người đối diện này cũng là bạn của anh, liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Hạ Tứ lơ đãng liếc nhìn Quý Kiêu Hàn, trong lòng sảng khoái, cười nói: “Em gái gọi ngọt thật. Hôm nào mời em đi ăn cơm.”

Anh ta thì vui rồi, cô lại buồn chết đi được.

Trời gϊếŧ!

Hệ thống thông báo điểm thiện cảm của Quý Kiêu Hàn giảm hai mươi điểm!

“Hệ thống của các người bị lỗi rồi phải không? Sao có thể một lần giảm hai mươi điểm? Bây giờ điểm thiện cảm không phải là số âm rồi sao?”

Khương Vân Chi như trời sụp. Toàn thân cô như rơi vào hầm băng. Một tiếng “anh ơi” mà ảnh hưởng lớn đến vậy sao?

Hệ thống: [Bây giờ điểm thiện cảm là âm mười. Ký chủ đại nhân, tôi xin thắp nến cho cô.]

Thắp nến cái gì, phủ vải trắng luôn cho rồi. Tên đại phản diện này đủ tàn nhẫn.

Khương Vân vội vàng đứng dậy, đi về phía người đàn ông, để cứu vãn điểm thiện cảm đang lung lay của mình: “Anh Kiêu Hàn, em đến đưa cơm cho anh.”

“Anh xem món cá này, là do chính tay em làm đó.”

“Anh làm việc vất vả như vậy em đau lòng chết đi được. Chắc anh đói lắm rồi phải không? Mau ăn cơm đi.”

Đôi mắt Quý Kiêu Hàn u ám. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi không ngừng đóng mở của cô. Lời ngon tiếng ngọt từ đây mà ra. Lời nói không suy nghĩ cũng từ đây mà ra. Cái miệng này tốt nhất nên bịt lại.

Nghe thấy cô gọi người khác là anh trai, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một ngọn lửa giận. Anh có tính chiếm hữu mạnh. Từ khi cho phép cô đến gần, anh đã coi cô là vật sở hữu của mình.

Là của anh, lại còn dám trước mặt anh gọi người khác là anh trai.

Đáng phạt.

Ánh mắt lạnh lùng cuộn trào, như vực sâu nguy hiểm. Anh một tay kéo cổ tay cô, siết lấy eo cô: “Đúng là đói rồi. Ăn Chi Chi được không?”

“Em không ngon đâu.”

Nụ cười của Khương Vân Chi chợt tắt. Trong lòng cô thầm phàn nàn, sao tên đại phản diện này cứ động một chút là muốn ăn thịt người. Anh đâu phải bộ tộc ăn thịt người.

Anh véo eo cô một cái. Đôi mắt cô trợn tròn. Trong nháy mắt, cô lại nở nụ cười: “Anh ơi, tâm trạng anh hơi bất ổn đó.”

Đôi mắt cô ngấn nước, vẻ quyến rũ mê người lan tỏa từ đó. Cô nũng nịu, quả nhiên còn mềm mại hơn cả mèo.

Ánh mắt Quý Kiêu Hàn tối sầm lại. Anh buông tay, nhìn món ăn cô đang bưng: “Em làm?”

Ánh mắt Khương Vân Chi lảng tránh, nhưng vẫn mặt dày gật đầu. Trong lòng cô điên cuồng xin lỗi Quản gia Lý.

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.