TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

“Vậy không phải tôi bị trúng thuốc sao? Tôi bổ nhào lên người anh thì anh không đuổi tôi ra ngoài được à?”

Khương Sâm khinh miệt: “Đúng là không thể nói lý lẽ.”

Thẩm Ngôn Hoan nghe vậy liền nổi giận, đá anh ấy một cái: “Anh mới không thể nói lý lẽ. Anh cút đi.”

--

Gần trưa, Khương Vân Chi ngồi trong bếp xem Quản gia Lý hào hứng cùng đầu bếp mới nghiên cứu món ăn mới: “Khương tiểu thư, lát nữa phiền cô mang cơm cho tiên sinh. Nhất định phải nói món này là do tôi làm. Tiên sinh nhất định sẽ cảm động.”

Khương Vân Chi nhìn đĩa cá, nhếch môi gật đầu: “Được ạ.”

Cô thay quần áo xong, xách hộp cơm đi thẳng đến tập đoàn Quý thị. Đến quầy lễ tân ở tầng dưới, thấy cô, nhân viên chủ động dẫn cô lên. Đi ngang qua khu văn phòng, một giọng nói gọi cô lại.

“Khương Vân Chi?”

Cô quay đầu, đối diện với một đôi mắt trợn tròn. Từ Giai Giai kinh ngạc: “Thật sự là cô?”

Nhìn hộp cơm trong tay cô: “Cô có họ hàng ở đây à?”

Khương Vân Chi chớp mắt: “Có chứ, có chồng tương lai.”

Nhân viên lễ tân dẫn cô đến liếc cô một cái. Khương tiểu thư này đúng là dám nói thật. Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà miệng đã nói như rồng leo.

Từ Giai Giai bán tín bán nghi. Nhìn thấy nhân viên lễ tân đứng bên cạnh cô, cô ta nhìn từ trên xuống dưới: “Cô lên đây làm gì? Một nhân viên lễ tân nhỏ bé đến khu văn phòng định quyến rũ ai thế?”

Sắc mặt nhân viên lễ tân tái mét: “Từ tiểu thư, tôi đang làm việc bình thường.”

Cô ta hừ lạnh: “Ai mà biết được. Người muốn quyến rũ Quý tiên sinh nhiều lắm. Một số người tốt nhất đừng mơ mộng làm phượng hoàng.”

Nhân viên lễ tân bị sỉ nhục đến nóng mặt, tức giận cắn răng nhưng không dám phản kháng. Cô ấy chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không thể đối đầu với loại tiểu thư nhà giàu này. Nhưng cô ta cũng không phải vì theo đuổi Quý tiên sinh mà đến làm thư ký sao, có thể tốt hơn cô ấy đến đâu chứ.

“Từ Giai Giai, giờ làm việc cô không làm việc đàng hoàng, coi công ty như nhà mình rồi phải không?”

Từ Giai Giai quay đầu nhìn Khương Vân Chi đang đứng đó nghiêm túc dạy dỗ mình, cười lạnh: “Dạy dỗ tôi, cô tưởng cô là ai!”

Ai mà không biết Khương Vân Chi chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng không được cưng chiều trong nhà họ Khương. Bố không thương mẹ không yêu. Cũng chỉ có anh trai sợ cô làm mất mặt nhà họ Khương mới chịu dọn dẹp hậu quả cho cô. Trong giới không có mấy người coi cô ra gì.

Khương Vân Chi nhếch môi: “Họ Khương tên Vân Chi, cô có thể gọi tôi là bố.”

“Cô!”

Khương Vân Chi không nói nhảm với cô ta nữa, xách hộp cơm gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Thấy cô đi vào, Từ Giai Giai trợn mắt muốn lòi ra ngoài, hỏi nhân viên lễ tân: “Dựa vào cái gì mà cô ta được vào?”

Nhân viên lễ tân cụp mắt không trả lời. Có lẽ cô ta là bố của cô.

“Anh ơi!”

Khương Vân Chi vừa vào đã hô một tiếng đầy sức sống. Giây tiếp theo, vài ánh mắt nhìn qua. Cô lập tức đứng thẳng người, mặt mày có hơi ngượng ngùng.

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.