TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 25.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân

“Xem ra đám vũ cơ này đều không phải thích khách, chỉ có Ôn cô nương một mình là thích khách...”

Lời vừa dứt, Cố Cảnh Diễn liền trông thấy đôi mỹ mâu trước mặt phủ đầy vẻ kinh hoảng thất thố.

“Ta... ta...” Ôn Ấu Lê lắp bắp “ta, ta, ta” hồi lâu, không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ thấy vành mắt đã phủ một tầng hơi nước mỏng manh, long lanh ngấn lệ.

Thôi ma ma không quản cái này cái kia, bà ta chỉ muốn sống sót quay về Dương Châu, không muốn chuyến này vào kinh thành lại bỏ mạng lại nơi này.

Trong lúc hoảng loạn, Thôi ma ma thuận theo lời Cố Cảnh Diễn, chỉ vào Ôn Ấu Lê, tức tối la lối: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì mà ngươi? Oanh Nhi bị bệnh rồi, ta định để cô nương dưới trướng của ta thay thế vị trí múa chính, nhưng tên quản sự kia cứ không đồng ý, lại cứ nhất quyết muốn ngươi gia nhập đội vũ của chúng ta.”

“Ngay từ đầu ta đã thấy chuyện này có điều khuất tất, không ngờ quả nhiên là như vậy! Ta thấy ngươi chính là thích khách, đã bỏ ra giá cao mua chuộc quản sự để có được vị trí múa chính, trà trộn vào đội vũ của chúng ta, định tối nay hành thích Thủ Phụ đại nhân!”

Lời suy đoán vô lý này của Thôi ma ma vừa thốt ra, những vũ cơ sợ mất mạng kia cũng rối rít chỉ trích Ôn Ấu Lê là thích khách, còn bọn họ đều là lương dân.

Nhất thời, Ôn Ấu Lê trở thành mục tiêu công kích của mọi người, đôi mắt lộ ra ngoài tấm mạng che mặt đỏ hoe như mắt thỏ, vừa tức vừa gấp.

Nhưng dù uất ức đến nhường này, nàng vẫn cố gắng kìm nén nước mắt, không chịu để mình rơi một giọt lệ nào trước mặt Cố Cảnh Diễn, càng đừng nói đến chuyện cầu xin hắn tha thứ.

Cố Cảnh Diễn thầm bật cười trong lòng, không ngờ túi nước mắt nhỏ này thân thể mềm mại mà miệng lưỡi và xương cốt lại cứng cỏi đến vậy.

Thôi ma ma thấy nam nhân ngồi trên ghế chủ vị sắc mặt thờ ơ, không hề có chút động lòng nào, nhất thời lại gào khóc cầu xin tha mạng.

“Ồn ào.”

Tiếng nói còn chưa dứt hẳn, Đồ Vũ tay nhấc đao hạ xuống, Thôi ma ma đã ngã vật xuống đất.

Bà ta hai mắt trợn tròn, nhuốm đầy vẻ kinh hoàng. Trên chiếc cổ đeo vòng phỉ thúy xuất hiện một vệt máu đỏ mảnh, trong nháy mắt, vệt máu đó phun ra từng dòng đỏ thẫm, mùi máu tanh trong phút chốc lan tràn khắp hoa sảnh.

Thôi ma ma chết rồi, đám vũ cơ còn lại nhìn nhau một cái, vẻ tàn độc muốn quyết một trận tử chiến hiện rõ.

Bọn họ rút cây trâm cài tóc màu bạc xuống, cây trâm vốn dĩ hết sức bình thường đó, sau khi ấn vào cơ quan liền lập tức biến thành một con dao găm.

“Giúp chủ công, gϊếŧ tên giặc Cố——”

Hơn mười vũ cơ tranh nhau lao về phía Cố Cảnh Diễn, mũi dao găm loé lên ánh sáng lạnh lẽo u ám, đó là đã được tẩm độc.

Không đợi Cố Cảnh Diễn lên tiếng, Đồ Vũ đã dẫn theo thị vệ chắn trước mặt hắn.

Tiếng trường đao ra khỏi vỏ kêu leng keng khiến màng nhĩ người ta ong ong.

Hộ vệ bên cạnh Cố Cảnh Diễn có thể sánh ngang với những sát thủ hàng đầu trong giang hồ, đối phó với đám vũ cơ tử sĩ trước mặt này dư sức.

Trong nháy mắt, hoa sảnh đèn đuốc sáng trưng đã biến thành luyện ngục trần gian, thi thể cụt lìa, xương cốt vỡ vụn.

“Đại nhân, thích khách đều đã giải quyết xong.”

“Dọn dẹp sạch sẽ đi.”

Đồ Vũ thu đao hành lễ: “Vâng!”

Cố Cảnh Diễn liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh: “Ôn——”

Hắn còn chưa nói hết lời, trong lòng đã rơi vào một khối mềm mại.

Ôn Ấu Lê nhắm mắt ngất đi rồi.

...

Thư phòng.

Cố Cảnh Diễn ngồi trên ghế, ngón tay thong thả xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ, cất tiếng hỏi: “Thái y nói sao?”

“Chỉ là hoảng sợ một phen, không có gì đáng ngại.” Đồ Vũ ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: “Chuyện thích khách đêm nay, chắc chắn là do Ngụy Tranh làm. Đại nhân hà cớ gì không bẩm báo Thánh Thượng?”

“Bẩm báo? Ngươi có chứng cớ gì?”

Đồ Vũ lặng thinh.

“Ngụy Tranh lão mưu thâm toán, chút chứng cớ ngươi nói tới, hắn đã sớm xóa sạch cả rồi.” Cố Cảnh Diễn lại chậm rãi nói tiếp: “Thảm án Từ gia năm xưa, không lẽ ngươi đã quên?”

“Ngụy Tranh gần như một tay diệt cả Từ gia, nếu không phải độc nữ của hắn si mê Từ Tử Lộ, với cái tính nhổ cỏ phải nhổ tận gốc của Ngụy Tranh, sao có thể tha cho Từ Tử Lộ kia chứ?”

Nghe đến đây, Đồ Vũ không khỏi buông lời chế nhạo: “Ngụy Tranh diệt Từ gia, tiểu thư Ngụy gia lại cứu lang quân Từ gia. E rằng Từ Tử Lộ đến chết cũng không biết, nữ tử mình yêu sâu sắc lại chính là nữ nhi của kẻ thù đã gϊếŧ phụ mẫu, diệt cả gia tộc mình.”

“Hắn sẽ không biết đâu.” Cố Cảnh Diễn thản nhiên đáp: “Dù hắn muốn tra, Ngụy Tranh cũng không cho hắn cơ hội đó.”

...

10

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.