TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 24.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Tiếng đàn từ nhanh rồi chậm dần, lại khoan thai hơn, cho đến khi lặng im không còn thanh âm nào.

Tấm màn lụa xanh cũng như nước hồ đêm khi thủy triều lên xuống, nhấp nhô phủ khuất bóng hình thiếu nữ váy xanh thẫm.

Tiếng đàn dứt, tấm màn lụa chậm rãi vén lên, trong hoa sảnh chỉ còn lại bóng hình kiều diễm của thiếu nữ, tựa tiên tựa yêu.

Chỉ thấy nàng chống đầu nằm nghiêng trên tấm màn lụa xanh, làn da tuyết trắng vì mới múa xong mà ửng lên một lớp phấn hồng tựa mật ong.

Tóc mai hơi rối, mồ hôi thơm lấm tấm, dáng vẻ tươi mát căng tràn.

Thật đúng là một tuyệt sắc giai nhân!

Dưới ánh mắt ra hiệu của Thôi ma ma, một vũ cơ bưng tới một bình rượu, nhấc bình chậm rãi rót mỹ tửu vào hõm vai của Ôn Ấu Lê đang nằm nghiêng trên mặt đất.

Đây chính là “mỹ nhân oa”, lấy hõm vai vũ cơ làm chén rượu, rót mỹ tửu vào dâng lên cho quý nhân thưởng thức.

Nhưng muốn thưởng thức chén rượu này, chỉ dùng môi thôi là chưa đủ, mà còn phải dùng đến lưỡi...

Ôn Ấu Lê chậm rãi đứng dậy.

Nàng từng bước tiến đến trước mặt Cố Cảnh Diễn, dưới tấm mạng che mặt là đôi môi mím chặt, trên tấm mạng là đôi mắt đầy bất an, hoảng loạn.

Rượu trong “mỹ nhân oa” bắt đầu khẽ sóng sánh, chất lỏng thuận theo hõm vai nàng chảy xuống vạt áo.

Thôi ma ma đứng phía sau vũ cơ, tay cầm khăn tay, trong lòng mừng khấp khởi.

Con tiện tỳ kia hôm nay chiếm hết sự chú ý thì đã sao? Thủ phụ đại nhân vốn có thói khiết phích, ghét cay ghét đắng loại nữ nhân không biết điều như vậy, bà ta còn không tin hôm nay Thủ phụ lại uống cạn chén rượu này?

Không cho nó hai bạt tai để nhớ đời đã là may lắm rồi!

Nghĩ đến đây, Thôi ma ma vui sướиɠ tột độ, cười đến hở cả lợi.

Ôn Ấu Lê há không biết Thôi ma ma đang nấp trong bóng tối xem trò vui.

Chỉ tiếc là, bà ta làm sao dám chắc Cố Cảnh Diễn sẽ không uống cạn “Mỹ Nhân Oa” của nàng?

“Thủ...” Giọng Ôn Ấu Lê nũng nịu run rẩy: “Thủ phụ đại nhân, mời ngài dùng rượu...”

Hoa sảnh lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng thở của mọi người cũng không nghe thấy.

Đáng tiếc...

Tuy không thấy rõ mặt, nhưng chắc hẳn cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc, sao lại vô ý chọc phải vị Thủ phụ đại nhân xui xẻo này.

Ôn Ấu Lê nửa quỳ trước mặt Cố Cảnh Diễn, mày chau mắt rũ, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bắt nạt, thật khiến người ta thương cảm.

Ngay lúc mọi người tưởng rằng sắp có đổ máu, bỗng nghe nam nhân ngồi trên cao cười trầm thấp một tiếng: “Được.”

Thôi ma ma suýt nữa cắn phải lợi mình, tưởng đâu tuổi già tai đã nghễnh ngãng, nghe nhầm rồi.

Cố Cảnh Diễn đưa tay ra, ngón tay cách một lớp mạng che mặt nâng cằm Ôn Ấu Lê lên, ép nàng phải đối diện với hắn.

“Giai nhân đã có lòng, bản quan há nào dám từ chối?”

“Ngài—”

Bàn tay to lớn giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ, kéo nàng vào lòng, mặc cho rượu trong “Mỹ Nhân Oa” sóng sánh đổ ra quá nửa.

Ôn Ấu Lê giãy giụa, nhưng sức lực hai bên quá cách biệt, vùng vẫy lại càng giống như nàng đang nửa muốn chống cự nửa như mời gọi, cố tình trêu chọc hắn.

Cố Cảnh Diễn cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai nơi cổ nàng.

Từng luồng hơi ấm áp tựa như sóng nước suối nóng bao bọc lấy nàng.

Cảm nhận thiếu nữ trong lòng run lên từng hồi, Cố Cảnh Diễn không khỏi nhếch môi, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy mà cười khẩy hỏi: “Mỹ nhân không phải muốn mời rượu sao, sao lại run rẩy lợi hại đến thế?”

Ngực Ôn Ấu Lê phập phồng lên xuống, nàng cắn chặt môi không đáp.

Bất chợt, một cơn đau nhói nơi cổ khiến nàng càng nhíu chặt đôi mày.

Hắn dám cắn cổ nàng!

“Mỹ tửu vị ngon, nhưng chưa bằng một phần mười của mỹ nhân.”

“Cố Cảnh Diễn ngài... ngài dám...”

Ý cười bên môi Cố Cảnh Diễn càng đậm.

Tiểu khóc nhè này nước mắt lưng tròng, là bị hắn bắt nạt đến phát khóc rồi sao?

Thấy đôi mắt nàng đẫm lệ, hắn lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách: “Trong rượu có độc, đám vũ cơ này là thích khách. Người đâu, mau canh giữ đám thích khách này, đưa chư vị đại nhân mau chóng rời phủ.”

Các vị đại thần còn chưa kịp hiểu rõ sự tình đã bị thị vệ đỡ dậy, mơ màng đi ra cổng phủ.

Thôi ma ma vừa nghe thấy đám người của mình bị xem là thích khách, lập tức khóc đến nhoè cả lớp trang điểm, lồm cồm bò trên đất dập đầu lia lịa: “Thủ phụ đại nhân minh xét, dân phụ là ma ma của Nhạc Vũ Phường ở Dương Châu, không phải thích khách đâu! Xin đại nhân minh xét—”

Thôi ma ma cùng đám vũ cơ dập đầu đến sắp vỡ trán, nhưng Cố Cảnh Diễn dường như không hề thấy, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Ấu Lê đang im lặng không nói.

“Xem ra đám vũ cơ này đều không phải thích khách, chỉ có Ôn cô nương đây mới là thích khách mà thôi...”

9

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.