TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 25.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Ôn Ấu Lê đang ở trong phòng, nhắm mắt giả vờ ngủ lại không nghĩ vậy.

Nàng đã biết rồi, vậy thì nhất định phải cho Từ Tử Lộ biết. Nàng thật mong chờ xem phản ứng của Từ Tử Lộ khi biết chuyện này sẽ ra sao.

Ôn Ấu Lê trách Hệ thống 4399: “Ngươi còn tự xưng là hệ thống không gì không biết cơ đấy! Cha của Ngụy Thanh Lan chính là hung thủ diệt môn Từ gia năm xưa mà ngươi cũng không biết?”

4399 ấm ức bĩu môi: “Sao lại trách người ta chứ? Là do các ký chủ trước không ra gì, không tìm ra được manh mối này. Chuyện chưa từng xảy ra, ta dĩ nhiên không biết...”

“Ngươi còn dám ngụy biện?”

“Người ta không dám nữa mà.”

Nghe giọng điệu run run yếu ớt đó, Ôn Ấu Lê bật cười: “Sao nghe có mùi giả bộ đáng thương thế nhỉ?”

4399 cười lấy lòng: “Không phải là do ở cạnh tổ sư gia lâu ngày, mưa dầm thấm lâu đó sao.”

“Tiểu viện này có ai canh giữ không?”

“Không có.” 4399 dò xét địa hình phủ Thủ phụ một lượt: “Phủ này có Bát Quái trận pháp. Nếu không có người trong phủ dẫn đường, người ngoài không vào được nội viện, mà cũng không ra khỏi nội viện được.”

Ôn Ấu Lê tỏ tường: “Thảo nào Cố Cảnh Diễn yên tâm như vậy, không thèm cho người trông chừng ta.”

“Ngài muốn ra ngoài à? Để ta dẫn đường cho ngài!”

“Ra ngoài thì chắc chắn phải ra, nhưng không thể là ta tự trốn đi được, phải để Cố Cảnh Diễn đích thân tiễn ta.” Ôn Ấu Lê mở mắt, vươn vai bước xuống giường: “Đi thôi, chuẩn bị đi lấy lòng một phen.”

...

Cố Cảnh Diễn đẩy cửa bước vào, trong phòng thoang thoảng mùi hương nữ tử.

Trên đường tới đây, hắn vẫn đang suy tư, cảm thấy mình xử lý chuyện thích khách ở hoa sảnh ban nãy có chút không ổn.

Tiểu cô nương xuất thân thư hương danh giá, đã bao giờ thấy cảnh huyết tinh như vậy, không bị dọa ngất đi mới là lạ.

Lẽ ra hắn nên bảo Đồ Vũ đưa nàng đi trước...

Cố Cảnh Diễn vừa nghĩ, vừa chắp tay sau lưng đi vào trong.

Đi tới trước giường, nhìn chiếc giường trống không, hắn chợt bật cười khe khẽ.

“Đồ Vũ.”

Tiếng vừa dứt, một bóng người từ xà nhà đáp xuống.

Cố Cảnh Diễn nói: “Đi tìm người về đây cho bản thủ phụ.”

“Vâng!”

Đồ Vũ lĩnh mệnh, phi thân lướt ra khỏi tiểu viện, dẫn theo thị vệ lục soát khắp nơi trong phủ.

Cố Cảnh Diễn ngồi trước bàn bát tiên trong phòng, thong thả thưởng trà, chờ Đồ Vũ mang người về.

Hết một tuần hương, hắn khẽ nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

“Đại nhân...”

Cố Cảnh Diễn nhướng mày: “Người đâu?”

“...” Đồ Vũ: “Thuộc hạ đã tìm khắp các tiểu viện khác trong phủ rồi, không tìm thấy bóng dáng Ôn cô nương.”

“Tiếp tục tìm, chặn hết các con đường dẫn đến Ôn phủ và Từ phủ lại cho ta.”

Cũng không phải Cố Cảnh Diễn nhất quyết muốn giữ người lại, ban đầu hắn quả thực có ý muốn trêu chọc nàng, nhưng bây giờ người lại biến mất không dấu vết trong phủ của hắn, hắn cũng nên tìm nàng ra.

Đồ Vũ dẫn người vừa rời đi, Cố Cảnh Diễn chợt nghe trong tiểu viện vang lên một tiếng hắt xì.

Hướng âm thanh truyền đến dường như là từ nhà bếp nhỏ trong viện.

Hắn cất bước đi về phía có âm thanh.

Vừa đến cửa nhà bếp nhỏ, liền nghe thấy bên trong lại vang lên một tiếng hắt xì nữa.

Cố Cảnh Diễn dùng sức đẩy cửa bếp ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vừa tức vừa buồn cười.

Thiếu nữ xắn tay áo đứng trước bếp lửa, cánh tay trắng nõn như ngó sen che cái mũi nhỏ, hắt xì liên tục.

Nước sôi trong nồi kêu ùng ục, hơi nước lượn lờ bao phủ bóng hình nàng.

Nghe tiếng đẩy cửa mạnh, nàng ngẩng đầu, cái hắt xì đang chực chờ bỗng nghẹn lại, tiếp đó quay cái đầu nhỏ lại, đến khi khi thấy người tới là Cố Cảnh Diễn, lại bị dọa đến mức vì đói mà ợ một cái.

“Ta...” Ôn Ấu Lê tránh ánh mắt của Cố Cảnh Diễn, hai tay xoa cái bụng lép kẹp, ủy khuất lí nhí: “Ta không có chạy lung tung, ta chỉ là... hơi đói bụng thôi.”

13

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.