0 chữ
Chương 42
Chương 21.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
“A Húc?” Ôn Ấu Lê gọi qua gương đồng: “Sao ngươi đứng ngây ra đó hồi lâu vậy? Có phải buồn ngủ rồi không?”
“Không có...” Giọng hắn khàn đi thấy rõ: “Ta đang nghĩ chút chuyện.”
Ôn Ấu Lê “Ồ” một tiếng, rồi thong thả hỏi: “Ta cũng đang có chuyện này tò mò muốn hỏi ngươi.”
“Tiểu thư cứ nói đừng ngại.”
“Chính là... lúc nãy ở tịnh thất, ta ngủ quên không may ngã vào trong nước, sao ngươi lại có thể vớt ta lên nhanh đến thế?”
A Húc căng cứng quai hàm, không nói một lời.
“Ngươi có phải là...” Ôn Ấu Lê xoay người lại, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào đôi mắt ẩn sau dải lụa gấm trắng của A Húc.
Bị phát hiện rồi sao?
Vậy tiểu thư sẽ nghĩ mình thế nào?
Dơ bẩn?
Bỉ ổi?
Hay là sẽ đuổi hắn ra khỏi Ôn phủ?
Vừa nghĩ đến việc mình bị đuổi khỏi Ôn phủ, từ nay về sau khó lòng gặp lại nàng, l*иg ngực A Húc liền nghẹn lại, bức bối khôn nguôi.
Ôn Ấu Lê rụt cổ, rụt rè hỏi nhỏ: “Có phải là ngươi biết võ công không?”
“...” A Húc sững sờ.
“Nếu ngươi không biết võ công, làm sao có thể nhanh như vậy mà cứu được ta chứ?” Ôn Ấu Lê đột nhiên đứng bật dậy, mắt sáng lấp lánh đi vòng quanh A Húc.
Nàng vừa đi vừa đắc ý nói: “Lúc nãy khi ngươi ôm ta về, ta đã thấy có gì đó không đúng rồi. Bước chân ngươi nhẹ bẫng, tựa như đang đạp trên mây vậy, vừa nhìn đã biết là người luyện khinh công.”
Ôn Ấu Lê dừng lại, hất cằm về phía A Húc: “Ngươi nói xem, lời của bản tiểu thư nói có đúng không!”
A Húc cười đáp một tiếng: “Đúng vậy. Tiểu thư nói không sai, A Húc quả thực biết võ công.”
Ôn Ấu Lê hừ nhẹ một tiếng: “Ta biết ngay mà!”
“A Húc sở dĩ mắt không nhìn thấy, họng không nói được, đều là vì võ công phản phệ, trong người có độc.”
“Độc?”
“Tiểu thư có lẽ không biết...” Thiếu niên cúi đầu, cười tự giễu: “A Húc thực ra là một sát thủ. A Húc từ nhỏ không cha không mẹ, là sư phụ đã nhận nuôi ta, truyền thụ võ công, dạy ta thủ đoạn gϊếŧ người.”
“Võ công tuy lợi hại, nhưng vì là học cấp tốc, căn cơ không vững nên mới thảm thương bị phản phệ.”
A Húc tránh nặng tìm nhẹ, không nói cho Ôn Ấu Lê biết rằng thực ra mỗi tháng mình đều sẽ bị phản phệ, một khi bị phản phệ, hắn mắt sẽ không nhìn thấy, miệng không thể nói.
Nhưng nếu cơn phản phệ qua đi, mắt mù miệng câm cũng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Nói xong một tràng, thấy thần sắc thiếu nữ xúc động nhưng không lên tiếng, A Húc lại thấp thỏm lo âu: “Tiểu thư có phải là sợ A Húc rồi không...”
Ôn Ấu Lê lắc đầu: “Không sợ.”
“...”
Nàng hơi nhón chân, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Chỉ là có chút đau lòng cho A Húc mà thôi.”
“...” Đau lòng hắn?
“Ôn gia tuy không còn như xưa, nhưng ta từ khi sinh ra đã có phụ mẫu thương yêu, tổ phụ dạy bảo, bên cạnh cũng có trung bộc chăm sóc. So với ngươi, ta hạnh phúc hơn biết bao nhiêu.” Ôn Ấu Lê nói tiếp: “Người giang hồ cũng tốt, sát thủ cũng được, chỉ cần ngươi tin ta, Ôn phủ từ nay về sau chính là nhà của ngươi.”
“Tiểu thư...”
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu.
“Ta không cần biết ngươi là ai. Đã là người do bản tiểu thư mua về, vậy ngươi chính là A Húc, là A Húc của riêng bản tiểu thư.”
Nàng hất cằm, từng chữ từng câu kiều thanh vang lên.
Những lời này tựa như dòng suối ấm áp, chảy qua trái tim đã đầy thương tích, vốn đã lạnh lẽo tê liệt kia.
Cánh môi thiếu niên run rẩy nỉ non: “A Húc của riêng tiểu thư...”
...
Đêm đã khuya, trăng lên tây lầu, móc bạc treo ngàn sầu.
Cửa tịnh thất khẽ được đẩy ra, thiếu niên chậm rãi bước đến bên thùng tắm, ngón tay thon dài cởi bỏ y phục rồi nhấc chân bước vào thùng nước thơm mà Ôn Ấu Lê vừa tắm xong.
Nước tắm đã lạnh, nhưng thân thể hắn lại nóng như lửa đốt.
Trong nước dường như vẫn còn vương lại mùi hương hoa lê thoang thoảng, vương lại hơi ấm nơi thân thể mềm mại, vòng eo quyến rũ của nàng.
“Tiểu thư...”
...
Trong giấc ngủ, Ôn Ấu Lê nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống: Độ hảo cảm của A Húc tăng 20, độ hảo cảm hiện tại là 60.
“Không có...” Giọng hắn khàn đi thấy rõ: “Ta đang nghĩ chút chuyện.”
Ôn Ấu Lê “Ồ” một tiếng, rồi thong thả hỏi: “Ta cũng đang có chuyện này tò mò muốn hỏi ngươi.”
“Tiểu thư cứ nói đừng ngại.”
“Chính là... lúc nãy ở tịnh thất, ta ngủ quên không may ngã vào trong nước, sao ngươi lại có thể vớt ta lên nhanh đến thế?”
A Húc căng cứng quai hàm, không nói một lời.
“Ngươi có phải là...” Ôn Ấu Lê xoay người lại, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào đôi mắt ẩn sau dải lụa gấm trắng của A Húc.
Bị phát hiện rồi sao?
Vậy tiểu thư sẽ nghĩ mình thế nào?
Dơ bẩn?
Bỉ ổi?
Hay là sẽ đuổi hắn ra khỏi Ôn phủ?
Vừa nghĩ đến việc mình bị đuổi khỏi Ôn phủ, từ nay về sau khó lòng gặp lại nàng, l*иg ngực A Húc liền nghẹn lại, bức bối khôn nguôi.
“...” A Húc sững sờ.
“Nếu ngươi không biết võ công, làm sao có thể nhanh như vậy mà cứu được ta chứ?” Ôn Ấu Lê đột nhiên đứng bật dậy, mắt sáng lấp lánh đi vòng quanh A Húc.
Nàng vừa đi vừa đắc ý nói: “Lúc nãy khi ngươi ôm ta về, ta đã thấy có gì đó không đúng rồi. Bước chân ngươi nhẹ bẫng, tựa như đang đạp trên mây vậy, vừa nhìn đã biết là người luyện khinh công.”
Ôn Ấu Lê dừng lại, hất cằm về phía A Húc: “Ngươi nói xem, lời của bản tiểu thư nói có đúng không!”
A Húc cười đáp một tiếng: “Đúng vậy. Tiểu thư nói không sai, A Húc quả thực biết võ công.”
Ôn Ấu Lê hừ nhẹ một tiếng: “Ta biết ngay mà!”
“A Húc sở dĩ mắt không nhìn thấy, họng không nói được, đều là vì võ công phản phệ, trong người có độc.”
“Tiểu thư có lẽ không biết...” Thiếu niên cúi đầu, cười tự giễu: “A Húc thực ra là một sát thủ. A Húc từ nhỏ không cha không mẹ, là sư phụ đã nhận nuôi ta, truyền thụ võ công, dạy ta thủ đoạn gϊếŧ người.”
“Võ công tuy lợi hại, nhưng vì là học cấp tốc, căn cơ không vững nên mới thảm thương bị phản phệ.”
A Húc tránh nặng tìm nhẹ, không nói cho Ôn Ấu Lê biết rằng thực ra mỗi tháng mình đều sẽ bị phản phệ, một khi bị phản phệ, hắn mắt sẽ không nhìn thấy, miệng không thể nói.
Nhưng nếu cơn phản phệ qua đi, mắt mù miệng câm cũng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Nói xong một tràng, thấy thần sắc thiếu nữ xúc động nhưng không lên tiếng, A Húc lại thấp thỏm lo âu: “Tiểu thư có phải là sợ A Húc rồi không...”
Ôn Ấu Lê lắc đầu: “Không sợ.”
“...”
“...” Đau lòng hắn?
“Ôn gia tuy không còn như xưa, nhưng ta từ khi sinh ra đã có phụ mẫu thương yêu, tổ phụ dạy bảo, bên cạnh cũng có trung bộc chăm sóc. So với ngươi, ta hạnh phúc hơn biết bao nhiêu.” Ôn Ấu Lê nói tiếp: “Người giang hồ cũng tốt, sát thủ cũng được, chỉ cần ngươi tin ta, Ôn phủ từ nay về sau chính là nhà của ngươi.”
“Tiểu thư...”
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu.
“Ta không cần biết ngươi là ai. Đã là người do bản tiểu thư mua về, vậy ngươi chính là A Húc, là A Húc của riêng bản tiểu thư.”
Nàng hất cằm, từng chữ từng câu kiều thanh vang lên.
Những lời này tựa như dòng suối ấm áp, chảy qua trái tim đã đầy thương tích, vốn đã lạnh lẽo tê liệt kia.
Cánh môi thiếu niên run rẩy nỉ non: “A Húc của riêng tiểu thư...”
...
Đêm đã khuya, trăng lên tây lầu, móc bạc treo ngàn sầu.
Cửa tịnh thất khẽ được đẩy ra, thiếu niên chậm rãi bước đến bên thùng tắm, ngón tay thon dài cởi bỏ y phục rồi nhấc chân bước vào thùng nước thơm mà Ôn Ấu Lê vừa tắm xong.
Nước tắm đã lạnh, nhưng thân thể hắn lại nóng như lửa đốt.
Trong nước dường như vẫn còn vương lại mùi hương hoa lê thoang thoảng, vương lại hơi ấm nơi thân thể mềm mại, vòng eo quyến rũ của nàng.
“Tiểu thư...”
...
Trong giấc ngủ, Ôn Ấu Lê nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống: Độ hảo cảm của A Húc tăng 20, độ hảo cảm hiện tại là 60.
2
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
