TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 21.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Ôn Ấu Lê bảo A Húc mang y phục tới, đặt lên chiếc ghế cạnh thùng tắm.

Y phục đặt xong, nàng bảo A Húc ra ngoài đợi trước.

Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nếu nàng thay y phục ngay trước mặt A Húc thì thật đúng là có chút không phải phép.

Nhưng dù vậy cũng đủ rồi, nàng không tin thiếu niên huyết khí phương cương đứng chờ ngoài cửa mà không suy nghĩ miên man.

Cảm giác thịt đến tận miệng mà không được ăn, mới là giày vò người nhất.

Ôn Ấu Lê lau khô người, nhưng cố ý không lau khô tóc.

Thay y phục xong, nàng cúi người nhặt đôi hài thêu đính hạt châu cạnh thùng tắm, nhẹ nhàng nhúng vào nước cho hơi ướt rồi mới lấy ra đặt xuống đất.

“A Húc, ngươi vào đây.”

Cánh cửa gấp chạm hoa được người đẩy ra từ bên ngoài.

“Tiểu thư có gì căn dặn?”

Ôn Ấu Lê phồng má, ngón chân trắng hồng như ngọc đá nhẹ vào đôi hài thêu đã ướt sũng: “Hài của ta bị ướt rồi, ngươi đến khuê phòng của ta lấy một đôi sạch khác đến đây.”

A Húc có chút khó xử: “Nhưng thưa tiểu thư, người quên là ta không nhìn thấy sao?”

Ôn Ấu Lê “A” một tiếng, thất vọng xịu mặt xuống: “Thật sự quên mất... Hay là ngươi giúp ta gọi Tiểu Đường dậy?”

Không đợi A Húc đáp lời, Ôn Ấu Lê vội vàng xua tay: “Không được, không được. Hôm nay Tiểu Đường đã mệt cả ngày rồi, khó khăn lắm mới ngủ yên, đừng gọi nàng ấy nữa.”

“Thôi vậy, ta cẩn thận đi bộ về vậy.”

A Húc lặng lẽ liếc nhìn đôi chân trần trắng như tuyết của thiếu nữ.

“Trong kinh thành đêm lạnh, tiểu thư e rằng sẽ bị bệnh. Nếu tiểu thư không chê, A Húc bế tiểu thư về phòng được không?”

“Ngươi... ngươi bế ta về phòng?” Ôn Ấu Lê mím môi lẩm bẩm: “Như vậy có ổn không? Lỡ như bị...”

“A Húc sẽ nhanh tay, nhất định không để ai nhìn thấy.”

Ôn Ấu Lê trầm ngâm một lát, thở dài một hơi rồi cũng đành thuận theo: “Vậy ngươi lại gần đây chút...”

A Húc chậm rãi bước đến trước mặt Ôn Ấu Lê.

Hắn cao hơn nàng không ít, đứng trước mặt nàng như một bức tường gạch vững chắc.

“Được... được rồi. Ta ở trước mặt ngươi đây mà aaa—”

Tiếng kêu kinh ngạc của thiếu nữ vừa vang lên, giây tiếp theo đã bị người ôm vào lòng như một chú mèo con.

“Tiểu thư vẫn nên vòng tay qua cổ ta đi, cẩn thận kẻo ngã.”

Ôn Ấu Lê vội dùng hai tay ôm chặt lấy cổ A Húc, cả người nép vào lòng hắn.

Sợ bị người khác nhìn thấy tư thế mờ ám của hai người, nàng hạ thấp giọng, ghé vào tai hắn thì thầm nhỏ nhẹ, giống như đang nói chuyện riêng mà chỉ đường cho hắn.

Từ tịnh thất đến khuê phòng chỉ vài chục bước chân, mà A Húc như lâm đại địch, như có gai đâm sau lưng, đi một quãng mà toát hết cả mồ hôi đầu.

Ngồi lên giường, Ôn Ấu Lê kéo chăn đắp lên người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hỏi A Húc: “A Húc... có phải ta nặng lắm không?”

“Tiểu thư nhẹ tựa lông hồng rồi.”

Ôm như ôm mèo con, sao lại nặng được?

“Nói dối!” Ôn Ấu Lê nghiêm mặt: “Ngươi trán đầy mồ hôi kia kìa, còn nói ta không nặng?”

“...”

“Sáng mai thức dậy, ta sẽ bảo Tiểu Đường giảm nửa phần bữa trưa của ta, bữa tối sau này cũng không ăn nữa!”

Nhìn thiếu nữ trên giường đang nghiêm trang lẩm bẩm, A Húc không dám nói thật, chỉ đành im lặng như tờ.

Hắn đâu thể nói mình mồ hôi nhễ nhại là bởi vì...

“Giờ không còn sớm nữa, tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

“Khoan đã.” Ôn Ấu Lê gọi hắn lại: “Tóc phía sau của ta vẫn chưa khô hẳn, ta tự lau không tới, ngươi lau giúp ta một chút.”

Ôn Ấu Lê ngồi xuống trước gương đồng trang điểm, nàng đưa cho A Húc đứng phía sau một chiếc khăn bông sạch, còn mình thì vừa soi gương vừa thoa cao lê hoa trân châu dưỡng da.

Gò má, hàm dưới, cổ rồi đến xương quai xanh, lại từ từ xuống thấp hơn nữa...

Nàng tựa như trái lê trắng non mềm đẫm sương mai, thanh nhã ngọt ngào, hương thơm thoang thoảng đủ làm tê dại cả xương cốt hắn.

4

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.