0 chữ
Chương 23
Chương 12.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Ôn Ấu Lê thầm cười lạnh trong lòng.
Thơ do vị hôn phu của nàng làm, thế mà lại do một nữ nhân khác gọi nàng tới xem ư?
Không ngờ chính mình cũng có ngày lâm vào cảnh Tu La tràng thế này.
Ôn Ấu Lê gọi 4399: "Ngươi đừng có núp trong góc vẽ vòng tròn nguyền rủa ta nữa, đi tra xem Từ Tử Lộ tại sao lại đến đây."
4399 lon ton chạy đi tra tư liệu cho Ôn Ấu Lê, chẳng mấy chốc đã chạy về hồi bẩm: "Chính là lần trước ngài đến Từ phủ bắt gian, Từ Tử Lộ cảm thấy có lỗi với Ngụy Thanh Lan, nên hai người đã lén lút gặp mặt mấy lần..."
Ôn Ấu Lê liếc nó một cái: "Nhìn ta làm gì? Nói tiếp đi."
"Ta chẳng phải sợ lại chọc giận bắp đùi vàng của ta sao." 4399 cười hề hề nói tiếp: "Theo như tình tiết diễn ra, Từ Tử Lộ vốn sẽ không tới, là do Ngụy Thanh Lan làm nũng nên hắn mới đồng ý ghé qua xem thử."
Ôn Ấu Lê "phi" một tiếng trong lòng: "Cái gì mà ghé qua xem thử, gã tồi đó rõ ràng là đến để chống lưng cho Ngụy Thanh Lan."
Đây chính là chỗ bỉ ổi của Từ Tử Lộ.
Bề ngoài thì như mọi chuyện chẳng liên quan đến hắn, nhưng nếu không có sự ngầm đồng ý của hắn, nguyên chủ ở kiếp trước sao có thể chết thảm trong tay Ngụy Thanh Lan?
Hiện tại cũng vậy, Ngụy Thanh Lan chẳng qua chỉ nũng nịu vài câu, chứ có phải kề dao vào cổ hắn đâu? Tính tình Từ Tử Lộ vốn cố chấp, giỏi nhất là nuốt giận vào lòng, chuyện hắn không muốn làm, dù là Thiên Vương lão tử cũng không ép được.
Nếu nàng đoán không lầm, mục đích hôm nay Từ Tử Lộ đến Nhạn Sơn chỉ có hai... Một là muốn để nàng nhìn cho rõ, thấy rõ tình cảm của hắn đối với Ngụy Thanh Lan, khiến nàng biết khó mà lui, từ bỏ hôn ước với hắn.
Hai là... hắn vì Cố Cảnh Diễn.
Muốn điều tra rõ ràng vụ án diệt môn thảm khốc của Từ gia năm đó, Từ Tử Lộ chỉ có thể ra tay từ chỗ Cố Cảnh Diễn, mượn quyền thế trong tay Cố Cảnh Diễn để tra rõ nguyên nhân, diễn biến năm xưa.
Đối với loại người từ nhỏ đã trải qua thử thách sinh tử như Từ Tử Lộ, sự ích kỷ và tham lam đã sớm ăn sâu vào cốt tủy hắn.
Đời này, điều hắn coi trọng nhất trong lòng là giúp Từ gia lật lại bản án, và con đường thăng tiến của bản thân hắn.
"Ôn muội muội sao lại đứng ngây ra đó vậy?" Ngụy Thanh Lan cười dịu dàng, "Mau lại đây."
Ngước mắt nhìn sang, Ôn Ấu Lê phát hiện hôm nay Ngụy Thanh Lan cũng mặc một bộ y phục màu trang nhã.
Nói là y phục trang nhã cũng không hoàn toàn đúng, bởi lẽ trên váy áo kia được thêu chỉ vàng luồn chỉ bạc, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Ngụy Thanh Lan không nghi ngờ gì là một kẻ thông minh.
Nàng ta biết hôm nay mình là tâm điểm, nhưng không mặc y phục màu sắc phô trương, song cũng không cam tâm bị các tiểu thư quyền quý khác lấn át nhan sắc, vì vậy đã dụng tâm trên bộ y phục trang nhã, dùng đến chỉ vàng chỉ bạc.
Ôn Ấu Lê quá rõ Ngụy Thanh Lan đang cố tình khıêυ khí©h nàng.
Từ Tử Lộ dĩ nhiên cũng hiểu rõ trong lòng sự khıêυ khí©h của Ngụy Thanh Lan.
"Các ngươi nhìn Ôn Ấu Lê kia kìa, thịnh hội long trọng thế này mà nàng ta lại vận học phục tới ư? Đúng là muốn cười chết ta mất."
"Ôn đại nhân chẳng qua chỉ là Hồng Lô Tự Khanh, chút bổng lộc hàng tháng ấy, chắc hẳn còn chẳng đủ mua bộ xiêm y trên người Thanh Lan tỷ tỷ đâu nhỉ!"
"Đừng nói bộ của Thanh Lan tỷ tỷ, ngay cả bộ trên người ta đây, Ôn đại nhân e rằng cũng chẳng mua nổi! Các ngươi có biết, lúc Ôn gia còn ở Dương Châu, có lần đón Tết còn phải đi vay mượn họ hàng mới xong đấy."
"Nhớ lại năm xưa Ôn gia huy hoàng biết mấy, Ôn Thái Phó cơ mà, được phối hưởng Thái Miếu!"
"Nhắc chuyện xưa làm chi? Ôn gia hiện giờ bám riết lấy Từ đại nhân, rõ ràng là muốn sau này nương nhờ rể hiền để giữ gìn gia môn."
"Ôn Ấu Lê đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Các người nói nhỏ thôi, không sợ nàng ta nghe thấy à..."
"Vốn dĩ là nói cho nàng ta nghe đấy, ta còn sợ nàng ta không nghe được kia."
Đám quý nữ vây quanh Ngụy Thanh Lan xì xào bàn tán, còn Ngụy Thanh Lan thì đang đứng giữa họ như sao vây quanh trăng rằm.
Ôn Ấu Lê không bước tới.
Nàng một không khóc, hai không náo, ba lại càng không nghĩ quẩn.
Những điều này đâu có hợp với hình tượng cao thủ tâm kế của nàng.
Thơ do vị hôn phu của nàng làm, thế mà lại do một nữ nhân khác gọi nàng tới xem ư?
Không ngờ chính mình cũng có ngày lâm vào cảnh Tu La tràng thế này.
Ôn Ấu Lê gọi 4399: "Ngươi đừng có núp trong góc vẽ vòng tròn nguyền rủa ta nữa, đi tra xem Từ Tử Lộ tại sao lại đến đây."
4399 lon ton chạy đi tra tư liệu cho Ôn Ấu Lê, chẳng mấy chốc đã chạy về hồi bẩm: "Chính là lần trước ngài đến Từ phủ bắt gian, Từ Tử Lộ cảm thấy có lỗi với Ngụy Thanh Lan, nên hai người đã lén lút gặp mặt mấy lần..."
Ôn Ấu Lê liếc nó một cái: "Nhìn ta làm gì? Nói tiếp đi."
"Ta chẳng phải sợ lại chọc giận bắp đùi vàng của ta sao." 4399 cười hề hề nói tiếp: "Theo như tình tiết diễn ra, Từ Tử Lộ vốn sẽ không tới, là do Ngụy Thanh Lan làm nũng nên hắn mới đồng ý ghé qua xem thử."
Đây chính là chỗ bỉ ổi của Từ Tử Lộ.
Bề ngoài thì như mọi chuyện chẳng liên quan đến hắn, nhưng nếu không có sự ngầm đồng ý của hắn, nguyên chủ ở kiếp trước sao có thể chết thảm trong tay Ngụy Thanh Lan?
Hiện tại cũng vậy, Ngụy Thanh Lan chẳng qua chỉ nũng nịu vài câu, chứ có phải kề dao vào cổ hắn đâu? Tính tình Từ Tử Lộ vốn cố chấp, giỏi nhất là nuốt giận vào lòng, chuyện hắn không muốn làm, dù là Thiên Vương lão tử cũng không ép được.
Nếu nàng đoán không lầm, mục đích hôm nay Từ Tử Lộ đến Nhạn Sơn chỉ có hai... Một là muốn để nàng nhìn cho rõ, thấy rõ tình cảm của hắn đối với Ngụy Thanh Lan, khiến nàng biết khó mà lui, từ bỏ hôn ước với hắn.
Muốn điều tra rõ ràng vụ án diệt môn thảm khốc của Từ gia năm đó, Từ Tử Lộ chỉ có thể ra tay từ chỗ Cố Cảnh Diễn, mượn quyền thế trong tay Cố Cảnh Diễn để tra rõ nguyên nhân, diễn biến năm xưa.
Đối với loại người từ nhỏ đã trải qua thử thách sinh tử như Từ Tử Lộ, sự ích kỷ và tham lam đã sớm ăn sâu vào cốt tủy hắn.
Đời này, điều hắn coi trọng nhất trong lòng là giúp Từ gia lật lại bản án, và con đường thăng tiến của bản thân hắn.
"Ôn muội muội sao lại đứng ngây ra đó vậy?" Ngụy Thanh Lan cười dịu dàng, "Mau lại đây."
Ngước mắt nhìn sang, Ôn Ấu Lê phát hiện hôm nay Ngụy Thanh Lan cũng mặc một bộ y phục màu trang nhã.
Nói là y phục trang nhã cũng không hoàn toàn đúng, bởi lẽ trên váy áo kia được thêu chỉ vàng luồn chỉ bạc, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Nàng ta biết hôm nay mình là tâm điểm, nhưng không mặc y phục màu sắc phô trương, song cũng không cam tâm bị các tiểu thư quyền quý khác lấn át nhan sắc, vì vậy đã dụng tâm trên bộ y phục trang nhã, dùng đến chỉ vàng chỉ bạc.
Ôn Ấu Lê quá rõ Ngụy Thanh Lan đang cố tình khıêυ khí©h nàng.
Từ Tử Lộ dĩ nhiên cũng hiểu rõ trong lòng sự khıêυ khí©h của Ngụy Thanh Lan.
"Các ngươi nhìn Ôn Ấu Lê kia kìa, thịnh hội long trọng thế này mà nàng ta lại vận học phục tới ư? Đúng là muốn cười chết ta mất."
"Ôn đại nhân chẳng qua chỉ là Hồng Lô Tự Khanh, chút bổng lộc hàng tháng ấy, chắc hẳn còn chẳng đủ mua bộ xiêm y trên người Thanh Lan tỷ tỷ đâu nhỉ!"
"Đừng nói bộ của Thanh Lan tỷ tỷ, ngay cả bộ trên người ta đây, Ôn đại nhân e rằng cũng chẳng mua nổi! Các ngươi có biết, lúc Ôn gia còn ở Dương Châu, có lần đón Tết còn phải đi vay mượn họ hàng mới xong đấy."
"Nhớ lại năm xưa Ôn gia huy hoàng biết mấy, Ôn Thái Phó cơ mà, được phối hưởng Thái Miếu!"
"Nhắc chuyện xưa làm chi? Ôn gia hiện giờ bám riết lấy Từ đại nhân, rõ ràng là muốn sau này nương nhờ rể hiền để giữ gìn gia môn."
"Ôn Ấu Lê đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Các người nói nhỏ thôi, không sợ nàng ta nghe thấy à..."
"Vốn dĩ là nói cho nàng ta nghe đấy, ta còn sợ nàng ta không nghe được kia."
Đám quý nữ vây quanh Ngụy Thanh Lan xì xào bàn tán, còn Ngụy Thanh Lan thì đang đứng giữa họ như sao vây quanh trăng rằm.
Ôn Ấu Lê không bước tới.
Nàng một không khóc, hai không náo, ba lại càng không nghĩ quẩn.
Những điều này đâu có hợp với hình tượng cao thủ tâm kế của nàng.
8
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
