0 chữ
Chương 22
Chương 11.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
"Còn nữa ạ?"
"Trước cuộc tỷ thí, phu tử đã dặn dò kỹ lưỡng, nói rằng cuộc tỷ thí hôm nay giao cho Ngụy gia nương tử phụ trách. Ngươi cũng biết tài học của Ngụy gia nương tử ở Kinh thành thế nào, huống hồ nàng lại có tư tình với Tử Lộ ca ca, ta sợ..."
Tiểu Đường: "Nô tỳ hiểu rồi! Tiểu thư thực ra điều lo lắng nhất chính là Ngụy gia nương tử kia vì cô gia mà cố tình nhằm vào người, khiến người mất mặt trong cuộc tỷ thí, làm Ôn gia mất mặt, làm cô gia mất mặt."
Ôn Ấu Lê mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói: "Cô gia nào chứ! Chuyện còn chưa chắc chắn đâu."
Tiểu Đường trêu chọc cười nói: "Dương Châu chúng ta từ xưa đã nổi danh tài tử giai nhân, tài tình của tiểu thư chưa chắc đã thua kém Ngụy Thanh Lan kia một bậc đâu!"
"Bất kể thua kém hay không, nói cho cùng đây là Kinh thành, mà chúng ta lại vừa từ Dương Châu tới..."
Tiểu Đường nhìn Ôn Ấu Lê với ánh mắt khâm phục, long lanh ánh sáng: "Tiểu thư không hổ là tiểu thư! Đây có lẽ chính là đạo lý tránh mà không tranh rồi."
"Đi thôi, cuộc tỷ thí cũng sắp bắt đầu rồi."
Hai người tiếp tục lên núi, tiểu quỷ lanh lợi 4399 "khanh khách" cười trong lòng Ôn Ấu Lê: "Tránh mà không tranh ha ha ha —— Ký chủ người đúng là đồ đại bịp!"
Ôn Ấu Lê không thèm để ý đến nó.
"Đây rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ mà." 4399 phân tích có lý có cứ: "Chính vì ngài quá chắc chắn Ngụy Thanh Lan sẽ gây phiền phức cho ngài, nên mới cố ý ăn mặc mộc mạc thế này để nàng ta lầm tưởng ngài sợ cuộc tỷ thí này, không muốn gây chú ý."
Ôn Ấu Lê: "Nói tiếp đi."
"Ngụy Thanh Lan tâm cơ sâu thế nào chứ, nàng ta thấy ngài ăn mặc thế này mà không tính kế ngài mới là lạ." 4399 tiếc nuối "chậc chậc" hai tiếng: "Tiếc thật, Ngụy Thanh Lan đâu biết ngài và Thi Tiên Tiểu Bạch, Thi Thánh Tiểu Đỗ là bạn bè cực thân. Số thơ ngài từng thưởng thức, e rằng còn nhiều hơn số cơm trắng nàng ta từng ăn nữa.”
"Hết rồi?"
"Hết rồi..."
Ôn Ấu Lê hừ nhẹ một tiếng, đáp lời 4399: "Tỷ thí gì đó cũng không quan trọng, mục đích ta ăn mặc thế này đều là vì Thủ Phụ đại nhân."
"Vì Cố Cảnh Diễn?"
"Ngươi không thấy cách ăn mặc hôm nay của ta có vài phần phong vị của Ngựa gầy Dương Châu sao?"
4399 ngớ người: "?"
"Ngựa gầy Dương Châu dáng người mảnh mai yếu đuối, thích nhất là mặc váy áo màu trắng trơn." Ôn Ấu Lê cúi mắt, nhìn bộ váy trắng mộc mạc trên người mình: "Bộ trang phục này không chỉ màu sắc thanh nhã, mà phần eo siết lại càng tinh tế."
Nghe Ôn Ấu Lê nói vậy, 4399 mới cẩn thận đánh giá dáng vẻ khi bộ váy áo đó mặc trên người nàng.
Màu trắng quả thật thanh nhã mềm mại, càng tôn lên vẻ yếu đuối cho Ôn Ấu Lê vốn đã có dáng vẻ liễu yếu đào tơ, mềm mại như không xương.
4399 không hiểu: "Trong hệ thống không tra được Thủ Phụ đại nhân có sở thích yêu chuộng Ngựa gầy Dương Châu nha?"
"Mặc kệ hắn có hay không, hôm nay đám tiểu thư này ai nấy trên người đều như mở phường nhuộm, chỉ sợ mình không nổi bật giữa đám đông. Nhưng đủ màu đủ sắc tụ lại một chỗ chỉ có hỗn loạn vô trật tự, ngươi thử nghĩ xem, ta một thân trắng trơn đứng giữa bọn họ sẽ thế nào?"
"Tựa như ngọc không tỳ vết."
Ôn Ấu Lê cười nhẹ: "Ví von cũng thật xác đáng."
"Đồ trà xanh tâm cơ!"
"Trà xanh gì?" Ôn Ấu Lê nhướng mày, giọng điệu không rõ vui giận: "Cái chữ cuối cùng bị ngươi "bíp" đi lúc nãy là gì thế?"
4399 hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy trong góc nhỏ không dám hó hé tiếng nào. ...
Ôn Ấu Lê cố tình đến trễ một chút.
Khi nàng tới lương đình phía hậu sơn, người hầu như đã tụ tập đông đủ, duy chỉ còn phu tử và Cố Cảnh Diễn là chậm trễ chưa tới.
Khiến Ôn Ấu Lê chẳng thể ngờ là, hôm nay Từ Tử Lộ vậy mà cũng tới Nhạn Sơn!
"Ôn tiểu muội tới rồi?" Người lên tiếng gọi là Ngụy Thanh Lan, nàng hướng về phía Ôn Ấu Lê vẫy vẫy tay, nét đắc ý ẩn sâu nơi đầu mày cuối mắt, "Ôn tiểu muội mau lại đây xem thi tác của Từ đại nhân đi nào."
"Trước cuộc tỷ thí, phu tử đã dặn dò kỹ lưỡng, nói rằng cuộc tỷ thí hôm nay giao cho Ngụy gia nương tử phụ trách. Ngươi cũng biết tài học của Ngụy gia nương tử ở Kinh thành thế nào, huống hồ nàng lại có tư tình với Tử Lộ ca ca, ta sợ..."
Tiểu Đường: "Nô tỳ hiểu rồi! Tiểu thư thực ra điều lo lắng nhất chính là Ngụy gia nương tử kia vì cô gia mà cố tình nhằm vào người, khiến người mất mặt trong cuộc tỷ thí, làm Ôn gia mất mặt, làm cô gia mất mặt."
Ôn Ấu Lê mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói: "Cô gia nào chứ! Chuyện còn chưa chắc chắn đâu."
Tiểu Đường trêu chọc cười nói: "Dương Châu chúng ta từ xưa đã nổi danh tài tử giai nhân, tài tình của tiểu thư chưa chắc đã thua kém Ngụy Thanh Lan kia một bậc đâu!"
"Bất kể thua kém hay không, nói cho cùng đây là Kinh thành, mà chúng ta lại vừa từ Dương Châu tới..."
"Đi thôi, cuộc tỷ thí cũng sắp bắt đầu rồi."
Hai người tiếp tục lên núi, tiểu quỷ lanh lợi 4399 "khanh khách" cười trong lòng Ôn Ấu Lê: "Tránh mà không tranh ha ha ha —— Ký chủ người đúng là đồ đại bịp!"
Ôn Ấu Lê không thèm để ý đến nó.
"Đây rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ mà." 4399 phân tích có lý có cứ: "Chính vì ngài quá chắc chắn Ngụy Thanh Lan sẽ gây phiền phức cho ngài, nên mới cố ý ăn mặc mộc mạc thế này để nàng ta lầm tưởng ngài sợ cuộc tỷ thí này, không muốn gây chú ý."
Ôn Ấu Lê: "Nói tiếp đi."
"Ngụy Thanh Lan tâm cơ sâu thế nào chứ, nàng ta thấy ngài ăn mặc thế này mà không tính kế ngài mới là lạ." 4399 tiếc nuối "chậc chậc" hai tiếng: "Tiếc thật, Ngụy Thanh Lan đâu biết ngài và Thi Tiên Tiểu Bạch, Thi Thánh Tiểu Đỗ là bạn bè cực thân. Số thơ ngài từng thưởng thức, e rằng còn nhiều hơn số cơm trắng nàng ta từng ăn nữa.”
"Hết rồi..."
Ôn Ấu Lê hừ nhẹ một tiếng, đáp lời 4399: "Tỷ thí gì đó cũng không quan trọng, mục đích ta ăn mặc thế này đều là vì Thủ Phụ đại nhân."
"Vì Cố Cảnh Diễn?"
"Ngươi không thấy cách ăn mặc hôm nay của ta có vài phần phong vị của Ngựa gầy Dương Châu sao?"
4399 ngớ người: "?"
"Ngựa gầy Dương Châu dáng người mảnh mai yếu đuối, thích nhất là mặc váy áo màu trắng trơn." Ôn Ấu Lê cúi mắt, nhìn bộ váy trắng mộc mạc trên người mình: "Bộ trang phục này không chỉ màu sắc thanh nhã, mà phần eo siết lại càng tinh tế."
Nghe Ôn Ấu Lê nói vậy, 4399 mới cẩn thận đánh giá dáng vẻ khi bộ váy áo đó mặc trên người nàng.
Màu trắng quả thật thanh nhã mềm mại, càng tôn lên vẻ yếu đuối cho Ôn Ấu Lê vốn đã có dáng vẻ liễu yếu đào tơ, mềm mại như không xương.
"Mặc kệ hắn có hay không, hôm nay đám tiểu thư này ai nấy trên người đều như mở phường nhuộm, chỉ sợ mình không nổi bật giữa đám đông. Nhưng đủ màu đủ sắc tụ lại một chỗ chỉ có hỗn loạn vô trật tự, ngươi thử nghĩ xem, ta một thân trắng trơn đứng giữa bọn họ sẽ thế nào?"
"Tựa như ngọc không tỳ vết."
Ôn Ấu Lê cười nhẹ: "Ví von cũng thật xác đáng."
"Đồ trà xanh tâm cơ!"
"Trà xanh gì?" Ôn Ấu Lê nhướng mày, giọng điệu không rõ vui giận: "Cái chữ cuối cùng bị ngươi "bíp" đi lúc nãy là gì thế?"
4399 hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy trong góc nhỏ không dám hó hé tiếng nào. ...
Ôn Ấu Lê cố tình đến trễ một chút.
Khi nàng tới lương đình phía hậu sơn, người hầu như đã tụ tập đông đủ, duy chỉ còn phu tử và Cố Cảnh Diễn là chậm trễ chưa tới.
Khiến Ôn Ấu Lê chẳng thể ngờ là, hôm nay Từ Tử Lộ vậy mà cũng tới Nhạn Sơn!
"Ôn tiểu muội tới rồi?" Người lên tiếng gọi là Ngụy Thanh Lan, nàng hướng về phía Ôn Ấu Lê vẫy vẫy tay, nét đắc ý ẩn sâu nơi đầu mày cuối mắt, "Ôn tiểu muội mau lại đây xem thi tác của Từ đại nhân đi nào."
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
