TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 12.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Ôn Ấu Lê đứng yên tại chỗ, ánh mắt nàng lướt qua đám đông rồi dừng lại trên gương mặt Từ Tử Lộ, lặng lẽ nhìn thẳng vào hắn.

Thân hình mảnh mai yếu đuối khiến người ta thương cảm, nhưng tấm lưng nàng vẫn thẳng tắp, gương mặt thanh thuần tựa hoa lê trong tuyết cũng hơi ngẩng lên, cố hết sức mình giữ gìn chút tôn nghiêm sau cùng.

Dẫu biết mình thân cô thế yếu.

Dẫu biết mình đang bị ngàn người chỉ trỏ.

Từ Tử Lộ!

Hôm nay ngươi hãy nhìn cho thật rõ ràng, nhìn xem người thê tử chưa chính thức qua cửa của ngươi đang bị người ta sỉ nhục, nhiếc móc ngay trước mặt ngươi thế nào.

Nhìn cho rõ ngươi hiện tại ti tiện vô sỉ đến mức nào, vì một kẻ vốn chẳng hề cứu mạng ngươi, mà để người thật sự cứu mạng mình phải chịu hết tủi hờn, dày vò.

Mong rằng sau này, đến ngày sự thật tỏ tường, ngươi vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ, lòng không gợn sóng như bây giờ.

Từ Tử Lộ biết rõ Ôn Ấu Lê ánh mắt chẳng rời đang nhìn mình, hắn cũng đã nghe được những lời bàn tán của đám tiểu thư khuê các kia...

Nhưng hắn không thể mềm lòng.

Hắn mà mềm lòng, hôn ước giữa hắn và Ôn Ấu Lê sẽ không thể hủy bỏ, không hủy bỏ được thì làm sao có thể danh chính ngôn thuận nghênh thú Thanh Lan!

Từ Tử Lộ định nhẫn tâm quay mặt đi, nhưng ánh mắt vừa chuyển dời, hắn đã thấy trong đáy mắt nàng long lanh ánh nước.

Dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều, tà váy trắng tinh như tuyết bị gió núi thổi tung bay, vạt váy lượn lờ càng tôn lên vòng eo mảnh mai, tưởng chừng không thể ôm trọn trong vòng tay.

Từ Tử Lộ biết Ôn Ấu Lê đẹp vô cùng, một vẻ đẹp mảnh mai yêu kiều, mong manh tựa cánh ve.

Nàng nhìn hắn chằm chằm, một lời chưa nói, một bước chẳng tiến, nhưng đôi mắt ngấn lệ kia tựa như chất chứa ngàn lời muốn nói, mang theo vạn nỗi bi thương tan nát.

Trái tim Từ Tử Lộ vốn chỉ rung động trước Ngụy Thanh Lan, vậy mà trong khoảnh khắc này lại đau nhói khôn nguôi, đau đến mức hắn phải hoảng hốt né tránh ánh mắt của Ôn Ấu Lê.

Hắn bị sao thế này...

"Cố thủ phụ đến rồi!"

"Các ngươi xem, là Cố thủ phụ kìa—"

"Mau xem trâm cài của ta có bị lệch không? Phấn son có cần dặm thêm chút nào không?"

"Đúng là Cố thủ phụ thật! Nếu được Cố thủ phụ để mắt xanh tới, gia tộc ta sau này chắc chắn sẽ hưng thịnh."

Cố Cảnh Diễn tới ư?

Ôn Ấu Lê không giống các tiểu thư khuê các khác. Người ta thì dán mắt vào Cố Cảnh Diễn, chỉ sợ nhìn sót một khắc là thiệt thòi, còn nàng lại cúi đầu né tránh, lẳng lặng ngồi xuống chỗ của mình, đầu nhỏ cúi gằm.

4399 sốt ruột gần chết.

"Ký chủ, ngài đang làm gì vậy? Mau ngẩng đầu lên, mau dùng gương mặt thanh thuần tựa bạch liên hoa đó của ngài hút hồn Cố Cảnh Diễn đi chứ!"

Ôn Ấu Lê chậm rãi đáp lại, "Ngươi đang dạy ta làm việc?"

4399 ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Có hiểu thế nào gọi là "phản kỳ đạo nhi hành chi" (làm ngược lại lẽ thường) không?"

"...Bây giờ thì thuộc hạ hiểu rồi, nếu không sao lại nói ngài là trà xanh tổ sư gia, còn ta chỉ là cái hệ thống cùi bắp quèn này chứ?"

Ôn Ấu Lê quá hiểu nam nhân.

Hiểu rõ lòng hiếu kỳ mãnh liệt của họ, hiểu rõ cái cảm giác mới lạ kí©h thí©ɧ mà họ luôn theo đuổi.

Ví như lúc này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng một ánh mắt dò xét đang dừng trên đỉnh đầu mình.

4399 reo hò vui sướиɠ trong tâm thức nàng, "Cố... Cố thủ phụ nhìn sang đây rồi!"

Đã nhìn sang, vậy thì chính là lúc này...

Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, vành mắt hoe đỏ long lanh ánh nước, gương mặt thanh nhã thoát tục hiện lên vẻ yếu đuối bất lực, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy xiêu lòng thương cảm.

Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt dò xét của nam nhân kia.

Một bên yêu kiều mềm yếu, một bên uy quyền mạnh mẽ.

Một tựa mưa bụi triền miên, một như gió rít phá rừng.

Cố thủ phụ, Ấu Lê muốn xem thử, ngươi khó chinh phục đến nhường nào...

9

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.