0 chữ
Chương 11
Chương 6.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Buổi chiều, A Húc nán lại trong phòng. Lúc hắn nhắm mắt chợp nghỉ, cũng nghe thấy trong sân ồn ào náo loạn cả lên.
Hình như là tiểu cô nương kia ở thư viện bị người ta bắt nạt, bị hắt cả thùng bùn đất bẩn thỉu, cả người lấm lem.
Tỳ nữ xếp hàng dài múc nước, đưa nước, phen này náo loạn xong trời cũng gần tối.
Hắn cười lạnh trong lòng.
Mấy vị tiểu thư thế gia này, người sau còn đỏng đảnh hơn người trước. Từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào biết đến nửa phần khổ cực nhân gian?
Chẳng qua bị tạt ít bùn đất mà phải tắm gội mất mấy canh giờ. Nhớ lại khi xưa hắn làm nhiệm vụ gϊếŧ người, dù nằm giữa đống tử thi cũng như nằm trên gối ngọc giường êm, ung dung tự tại.
Chỉ là... kẻ tạt bùn lên người nàng rốt cuộc là ai?
Lần nữa mở mắt, trời đã về khuya.
Trước mắt hắn không còn là một mảng tối đen, ánh trăng mờ ảo xuyên qua song cửa, gian nhĩ phòng bài trí ấm áp lọt vào tầm mắt hắn.
Hàn độc trong người hắn đã lui, võ công và đôi mắt cũng đã hồi phục như thường...
...
Đẩy cánh cửa hoa chạm trổ nơi khuê phòng thiếu nữ, A Húc bước chậm lại, gần như nín thở tiến về phía trước.
Lạ thật.
Hắn gϊếŧ người không ghê tay, sao vào khuê phòng nữ tử lại thấy hồi hộp thế này?
Hắn chỉ muốn nhớ kỹ dung mạo thiếu nữ kia, báo đáp ơn cứu mạng của nàng rồi thì hắn chẳng còn nợ nàng gì nữa, sau này lại có thể tiêu dao giang hồ.
Rèm sa lay động, bóng hình yêu kiều trên giường càng lúc càng rõ ràng.
"Không... không muốn, Ấu Lê không dám nữa, Tử Huyên tỷ tỷ đừng đánh ta..."
Thiếu nữ vốn ngủ không yên giấc bỗng co người lại, hàng mi ướt đẫm còn vương giọt nước, chiếc gối nhỏ thêu hoa cũng thấm ướt một mảng lớn.
Đôi môi mềm mại bị hàm răng khẽ cắn, mày tâm cũng nhíu chặt lại, dù đang ngủ say nhưng trong mơ cũng đang bị người ta hung hăng ức hϊếp.
A Húc cảm thấy mình như nhìn thấy một con thỏ con xinh xắn đang sợ hãi.
Hắn không kìm được bước đến bên giường, lại không kìm được đưa bàn tay đầy vết sẹo của mình ra...
Lòng bàn tay run rẩy, vỗ nhẹ từng cái, từng cái lên tấm lưng mỏng manh của thiếu nữ, tựa như đang dỗ nàng ngủ yên.
Vỗ mấy cái, thân thể vừa rồi còn run rẩy dần thả lỏng, nàng trở mình ngủ thϊếp đi.
A Húc đột ngột rụt tay về.
Hắn vừa làm cái gì vậy?
Gương mặt lạnh lùng có chút nặng nề, gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Ấu Lê.
"Độ hảo cảm của A Húc tăng bao nhiêu rồi?" Ôn Ấu Lê mở đôi mắt ẩm ướt hỏi 4399.
4399 kích động đáp: "Tăng năm điểm, bây giờ là mười lăm!"
"Đến mức đó sao?" Ôn Ấu Lê bĩu môi, ngón tay lau vệt nước trà nơi khóe mắt, "Chẳng qua chỉ là một chén trà nguội, sao lại dễ mềm lòng như vậy?"
"Trà... trà?"
"Ừm. Là trà hoa cúc Tiểu Đường pha buổi tối đó."
4399 há hốc miệng thành hình chữ O, trong đầu nhỏ toàn là dấu hỏi to đùng: “Vậy ra, vết ướt lớn trên gối kia không phải nước mắt, mà là trà hoa cúc ư?”
Hôm nay coi như nó được mở mang tầm mắt rồi!
Đúng là một cao thủ giả tạo!
“Giúp ta xem A Húc đi đâu rồi?” Ôn Ấu Lê vừa lật mặt kia của gối lên, vừa thờ ơ hỏi.
“Dường như là đi về phía Ngụy phủ.”
“Tử Huyên tỷ tỷ đáng thương, đêm nay đành tự cầu đa phúc vậy.”
4399: “?”
“Ta hiểu rồi!” 4399 mắt trợn tròn như chuông đồng.
Ôn Ấu Lê buồn cười hé môi: “Ngươi hiểu cái gì?”
“Ngươi cố tình để Ngụy Tử Huyên hắt cả người đầy bùn đất, sau đó ở thư viện không chịu tắm rửa, một mực đòi về nhà mới tắm. Tắm thì tắm đi, lại còn cố tình kéo dài đến hơn một canh giờ!”
“Sau đó thì sao?”
“Ngươi cố tình bày ra bộ dạng đáng thương thê thảm cho A Húc thấy, ngươi chắc chắn cũng đoán được tối nay hắn sẽ đến phòng ngươi, nên cố tình diễn trò cho hắn xem, còn…”
“Còn sao nữa?”
“Còn cố tình nhắc đến tên của Ngụy Tử Huyên!”
Ôn Ấu Lê phì cười một tiếng: “Bây giờ ngươi mới thông suốt đó hả?”
4399: “...”
Hình như là tiểu cô nương kia ở thư viện bị người ta bắt nạt, bị hắt cả thùng bùn đất bẩn thỉu, cả người lấm lem.
Tỳ nữ xếp hàng dài múc nước, đưa nước, phen này náo loạn xong trời cũng gần tối.
Hắn cười lạnh trong lòng.
Mấy vị tiểu thư thế gia này, người sau còn đỏng đảnh hơn người trước. Từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào biết đến nửa phần khổ cực nhân gian?
Chẳng qua bị tạt ít bùn đất mà phải tắm gội mất mấy canh giờ. Nhớ lại khi xưa hắn làm nhiệm vụ gϊếŧ người, dù nằm giữa đống tử thi cũng như nằm trên gối ngọc giường êm, ung dung tự tại.
Chỉ là... kẻ tạt bùn lên người nàng rốt cuộc là ai?
Lần nữa mở mắt, trời đã về khuya.
Hàn độc trong người hắn đã lui, võ công và đôi mắt cũng đã hồi phục như thường...
...
Đẩy cánh cửa hoa chạm trổ nơi khuê phòng thiếu nữ, A Húc bước chậm lại, gần như nín thở tiến về phía trước.
Lạ thật.
Hắn gϊếŧ người không ghê tay, sao vào khuê phòng nữ tử lại thấy hồi hộp thế này?
Hắn chỉ muốn nhớ kỹ dung mạo thiếu nữ kia, báo đáp ơn cứu mạng của nàng rồi thì hắn chẳng còn nợ nàng gì nữa, sau này lại có thể tiêu dao giang hồ.
Rèm sa lay động, bóng hình yêu kiều trên giường càng lúc càng rõ ràng.
"Không... không muốn, Ấu Lê không dám nữa, Tử Huyên tỷ tỷ đừng đánh ta..."
Thiếu nữ vốn ngủ không yên giấc bỗng co người lại, hàng mi ướt đẫm còn vương giọt nước, chiếc gối nhỏ thêu hoa cũng thấm ướt một mảng lớn.
A Húc cảm thấy mình như nhìn thấy một con thỏ con xinh xắn đang sợ hãi.
Hắn không kìm được bước đến bên giường, lại không kìm được đưa bàn tay đầy vết sẹo của mình ra...
Lòng bàn tay run rẩy, vỗ nhẹ từng cái, từng cái lên tấm lưng mỏng manh của thiếu nữ, tựa như đang dỗ nàng ngủ yên.
Vỗ mấy cái, thân thể vừa rồi còn run rẩy dần thả lỏng, nàng trở mình ngủ thϊếp đi.
A Húc đột ngột rụt tay về.
Hắn vừa làm cái gì vậy?
Gương mặt lạnh lùng có chút nặng nề, gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Ấu Lê.
"Độ hảo cảm của A Húc tăng bao nhiêu rồi?" Ôn Ấu Lê mở đôi mắt ẩm ướt hỏi 4399.
4399 kích động đáp: "Tăng năm điểm, bây giờ là mười lăm!"
"Trà... trà?"
"Ừm. Là trà hoa cúc Tiểu Đường pha buổi tối đó."
4399 há hốc miệng thành hình chữ O, trong đầu nhỏ toàn là dấu hỏi to đùng: “Vậy ra, vết ướt lớn trên gối kia không phải nước mắt, mà là trà hoa cúc ư?”
Hôm nay coi như nó được mở mang tầm mắt rồi!
Đúng là một cao thủ giả tạo!
“Giúp ta xem A Húc đi đâu rồi?” Ôn Ấu Lê vừa lật mặt kia của gối lên, vừa thờ ơ hỏi.
“Dường như là đi về phía Ngụy phủ.”
“Tử Huyên tỷ tỷ đáng thương, đêm nay đành tự cầu đa phúc vậy.”
4399: “?”
“Ta hiểu rồi!” 4399 mắt trợn tròn như chuông đồng.
Ôn Ấu Lê buồn cười hé môi: “Ngươi hiểu cái gì?”
“Ngươi cố tình để Ngụy Tử Huyên hắt cả người đầy bùn đất, sau đó ở thư viện không chịu tắm rửa, một mực đòi về nhà mới tắm. Tắm thì tắm đi, lại còn cố tình kéo dài đến hơn một canh giờ!”
“Sau đó thì sao?”
“Ngươi cố tình bày ra bộ dạng đáng thương thê thảm cho A Húc thấy, ngươi chắc chắn cũng đoán được tối nay hắn sẽ đến phòng ngươi, nên cố tình diễn trò cho hắn xem, còn…”
“Còn sao nữa?”
“Còn cố tình nhắc đến tên của Ngụy Tử Huyên!”
Ôn Ấu Lê phì cười một tiếng: “Bây giờ ngươi mới thông suốt đó hả?”
4399: “...”
8
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
