0 chữ
Chương 12
Chương 6.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Trời ạ!
“A Húc, Cố Cảnh Diễn, Ngụy Tử Huyên... Nhất tiễn tam điêu* sao?” (*Một mũi tên trúng ba con chim.)
“Không đúng.” Ôn Ấu Lê vân vê móng tay của mình, “Ngươi nói xem, nếu Tử Lộ ca ca biết ta luôn bị người Ngụy gia ức hϊếp, liệu hắn có thương xót ta không? Còn nữa... Ngụy Thanh Lan mất đi một con chó săn, liệu có đích thân ra tay bày bố cục hãm hại ta không?”
Chỉ cần ra tay, ắt sẽ có sơ hở.
Có sơ hở, ta mới có thể khiến Từ Tử Lộ nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân đó!
4399 đã kinh ngạc đến độ không nói nên lời.
Nghe Hệ thống ta khuyên một câu này, thật đó, thà đắc tội với kẻ tiểu nhân, còn hơn đắc tội với loại người tâm cơ khó lường này...
...
Ngày hôm sau, Nhạn Sơn thư viện xôn xao hẳn lên. Đám người thường ngày thích tụm năm tụm ba bắt nạt Ôn Ấu Lê, hôm nay ai nấy đều ủ rũ uể oải, như rau muống luộc.
“Các ngươi... đã nghe chuyện gì chưa?”
“Lâm tỷ tỷ nói... có phải là chuyện của Tử Huyên không?”
“Ta cũng nghe nói rồi... Vào canh ba lúc lính tuần thành đi tuần tra, đã phát hiện Ngụy Tử Huyên bị người ta làm nhục, giày vò ở Tụ An hạng.”
“Tụ An hạng! Chẳng phải nghe nói nơi đó... toàn là lũ ăn mày với du côn đầu đường xó chợ hay sao?”
“Nghe nói, lúc lính tuần thành phát hiện ra Ngụy Tử Huyên, nơi đó đã nhớp nhúa bùn đất không thể tả, còn trên người nàng ta, trong miệng…”
“Các ngươi nói xem, có phải trong kinh thành đã xuất hiện tên đạo tặc hái hoa nào đó, chuyên nhằm vào các vị tiểu thư khuê các mà ra tay tàn độc hay không?”
Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, đúng lúc này thì Ngụy Thanh Lan bước vào.
“Thanh Lan tỷ tỷ!” Tiểu thư Lâm gia vội gọi Ngụy Thanh Lan.
Trong đáy mắt Ngụy Thanh Lan thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nàng đã vội vàng che giấu đi, thay vào đó là nét mặt đau thương tột cùng.
“Lâm muội muội...” Ngụy Thanh Lan cố gắng kéo bờ môi khô khốc.
“Chuyện của Tử Huyên tỷ tỷ thế nào rồi?”
Ngụy Thanh Lan đáp: “Phụ thân ta đã sai người đưa biểu tỷ về quê nhà tĩnh dưỡng rồi. Phía Kinh Triệu Doãn cũng đang ráo riết điều tra việc này, nhất định phải đòi lại công đạo cho biểu tỷ, không thể để tỷ ấy phải chịu oan ức tủi nhục như vậy.”
“Chỉ là...” Ngụy Thanh Lan cười khổ một tiếng, rồi nói tiếp: “Việc này liên quan đến thể diện của Ngụy gia chúng ta, mong rằng sau này các vị muội muội đừng nhắc lại chuyện này nữa. Hơn nữa, nếu cứ bàn tán mãi, chẳng phải sẽ khiến biểu tỷ của ta thêm đau lòng hay sao? Ta thực sự lo sợ tỷ ấy sẽ nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết đó.”
Tuy nói Ngụy Tử Huyên là bà con bên ngoại của Ngụy gia, nhưng chuyện này lại ầm ĩ ngay tại Kinh thành, thật khiến Ngụy gia mất hết thể diện.
Sáng nay Ngụy Tử Huyên kia vừa gặp tai tiếng, nàng liền cầu xin phụ thân mau chóng tống khứ đi.
Trong lòng Tử Lộ ca ca, nàng vốn thanh cao trong sạch nhường ấy, tuyệt đối không thể vì một "Ngụy Tử Huyên" mà khiến Tử Lộ ca ca có thành kiến với nàng.
Ngụy Tử Huyên sống chết ra sao cũng chẳng liên quan đến nàng, điều nàng muốn giữ chính là danh hiệu "Kinh thành đệ nhất quý nữ".
Ngụy Thanh Lan liếc mắt nhìn Ôn Ấu Lê đang ngồi ở hàng cuối.
Một thân váy vàng nhạt tay rộng tôn lên vóc dáng yếu mềm của nàng ta, tựa như liễu rủ trong gió.
Đúng là dáng vẻ tiện nhân!
Ngụy Thanh Lan siết chặt tay. Dù không còn Ngụy Tử Huyên, nàng cũng đủ sức đè bẹp Ôn Ấu Lê không ngóc đầu lên được.
Chỉ tiếc, vì sao kẻ bị ném tới Tụ An hạng, bị lũ ăn mày du côn làm nhục thân thể lại không phải là Ôn Ấu Lê?
Nếu là Ôn Ấu Lê, Tử Lộ ca ca nhất định sẽ không đời nào chấp nhận môn hôn sự này nữa...
“Đang bàn tán chuyện gì vậy?” Phu tử dạy học bước vào. “Công khóa của các con đều làm xong cả rồi phải không? Hay là đã nắm chắc phần thắng các vị công tử Bắc Sơn thư viện trong thi hội Nhạn Sơn mấy ngày tới rồi?”
Các quý nữ đang xôn xao bàn tán vội vàng ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu không dám hó hé lời nào.
“Thanh Lan.” Phu tử cất tiếng gọi.
“Vâng.”
“Con là quý nữ tài hoa bậc nhất Nhạn Sơn thư viện chúng ta, cuộc thi tài ở thi hội mấy ngày tới, đành trông cậy vào con cả.”
Ngụy Thanh Lan mừng rỡ đáp lời.
Đây chính là cơ hội tốt để củng cố danh vị "Đệ nhất quý nữ" của mình!
“Chuẩn bị cho tốt, nghe nói lần này cả Cố thủ phụ cũng sẽ đến xem náo nhiệt...”
“A Húc, Cố Cảnh Diễn, Ngụy Tử Huyên... Nhất tiễn tam điêu* sao?” (*Một mũi tên trúng ba con chim.)
“Không đúng.” Ôn Ấu Lê vân vê móng tay của mình, “Ngươi nói xem, nếu Tử Lộ ca ca biết ta luôn bị người Ngụy gia ức hϊếp, liệu hắn có thương xót ta không? Còn nữa... Ngụy Thanh Lan mất đi một con chó săn, liệu có đích thân ra tay bày bố cục hãm hại ta không?”
Chỉ cần ra tay, ắt sẽ có sơ hở.
Có sơ hở, ta mới có thể khiến Từ Tử Lộ nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân đó!
4399 đã kinh ngạc đến độ không nói nên lời.
Nghe Hệ thống ta khuyên một câu này, thật đó, thà đắc tội với kẻ tiểu nhân, còn hơn đắc tội với loại người tâm cơ khó lường này...
...
Ngày hôm sau, Nhạn Sơn thư viện xôn xao hẳn lên. Đám người thường ngày thích tụm năm tụm ba bắt nạt Ôn Ấu Lê, hôm nay ai nấy đều ủ rũ uể oải, như rau muống luộc.
“Lâm tỷ tỷ nói... có phải là chuyện của Tử Huyên không?”
“Ta cũng nghe nói rồi... Vào canh ba lúc lính tuần thành đi tuần tra, đã phát hiện Ngụy Tử Huyên bị người ta làm nhục, giày vò ở Tụ An hạng.”
“Tụ An hạng! Chẳng phải nghe nói nơi đó... toàn là lũ ăn mày với du côn đầu đường xó chợ hay sao?”
“Nghe nói, lúc lính tuần thành phát hiện ra Ngụy Tử Huyên, nơi đó đã nhớp nhúa bùn đất không thể tả, còn trên người nàng ta, trong miệng…”
“Các ngươi nói xem, có phải trong kinh thành đã xuất hiện tên đạo tặc hái hoa nào đó, chuyên nhằm vào các vị tiểu thư khuê các mà ra tay tàn độc hay không?”
Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, đúng lúc này thì Ngụy Thanh Lan bước vào.
“Thanh Lan tỷ tỷ!” Tiểu thư Lâm gia vội gọi Ngụy Thanh Lan.
“Lâm muội muội...” Ngụy Thanh Lan cố gắng kéo bờ môi khô khốc.
“Chuyện của Tử Huyên tỷ tỷ thế nào rồi?”
Ngụy Thanh Lan đáp: “Phụ thân ta đã sai người đưa biểu tỷ về quê nhà tĩnh dưỡng rồi. Phía Kinh Triệu Doãn cũng đang ráo riết điều tra việc này, nhất định phải đòi lại công đạo cho biểu tỷ, không thể để tỷ ấy phải chịu oan ức tủi nhục như vậy.”
“Chỉ là...” Ngụy Thanh Lan cười khổ một tiếng, rồi nói tiếp: “Việc này liên quan đến thể diện của Ngụy gia chúng ta, mong rằng sau này các vị muội muội đừng nhắc lại chuyện này nữa. Hơn nữa, nếu cứ bàn tán mãi, chẳng phải sẽ khiến biểu tỷ của ta thêm đau lòng hay sao? Ta thực sự lo sợ tỷ ấy sẽ nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết đó.”
Sáng nay Ngụy Tử Huyên kia vừa gặp tai tiếng, nàng liền cầu xin phụ thân mau chóng tống khứ đi.
Trong lòng Tử Lộ ca ca, nàng vốn thanh cao trong sạch nhường ấy, tuyệt đối không thể vì một "Ngụy Tử Huyên" mà khiến Tử Lộ ca ca có thành kiến với nàng.
Ngụy Tử Huyên sống chết ra sao cũng chẳng liên quan đến nàng, điều nàng muốn giữ chính là danh hiệu "Kinh thành đệ nhất quý nữ".
Ngụy Thanh Lan liếc mắt nhìn Ôn Ấu Lê đang ngồi ở hàng cuối.
Một thân váy vàng nhạt tay rộng tôn lên vóc dáng yếu mềm của nàng ta, tựa như liễu rủ trong gió.
Đúng là dáng vẻ tiện nhân!
Ngụy Thanh Lan siết chặt tay. Dù không còn Ngụy Tử Huyên, nàng cũng đủ sức đè bẹp Ôn Ấu Lê không ngóc đầu lên được.
Chỉ tiếc, vì sao kẻ bị ném tới Tụ An hạng, bị lũ ăn mày du côn làm nhục thân thể lại không phải là Ôn Ấu Lê?
Nếu là Ôn Ấu Lê, Tử Lộ ca ca nhất định sẽ không đời nào chấp nhận môn hôn sự này nữa...
“Đang bàn tán chuyện gì vậy?” Phu tử dạy học bước vào. “Công khóa của các con đều làm xong cả rồi phải không? Hay là đã nắm chắc phần thắng các vị công tử Bắc Sơn thư viện trong thi hội Nhạn Sơn mấy ngày tới rồi?”
Các quý nữ đang xôn xao bàn tán vội vàng ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu không dám hó hé lời nào.
“Thanh Lan.” Phu tử cất tiếng gọi.
“Vâng.”
“Con là quý nữ tài hoa bậc nhất Nhạn Sơn thư viện chúng ta, cuộc thi tài ở thi hội mấy ngày tới, đành trông cậy vào con cả.”
Ngụy Thanh Lan mừng rỡ đáp lời.
Đây chính là cơ hội tốt để củng cố danh vị "Đệ nhất quý nữ" của mình!
“Chuẩn bị cho tốt, nghe nói lần này cả Cố thủ phụ cũng sẽ đến xem náo nhiệt...”
9
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
