0 chữ
Chương 11
Chương 11: Trưởng Công Chúa Nổi Sắc Tâm
Thẩm Đường Lê cuối cùng cũng rút tay ra, nhưng lại bất ngờ dùng sức, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả người bật lên bằng với tầm mắt hắn, chu môi hôn chụt lên môi hắn một cái.
Tạ Tương Thời đâu ngờ nàng lại to gan đến vậy, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống thảm cỏ mềm mại.
Thẩm Đường Lê thuận thế ngồi lên eo hắn, kéo luôn phần thân trên của hắn xuống đất.
“Tiểu thư...”
Giọng hắn đã bắt đầu run rẩy, nhưng không có lấy nửa câu từ chối.
“Ta tên Thẩm Đường Lê.”
Câu nói tan vào giữa đôi môi ấm nóng. Đây là lần đầu tiên Thẩm Đường Lê hôn người khác, không thể phủ nhận cảm giác này quá tuyệt vời.
Tạ Tương Thời vốn chẳng phải thiếu niên non nớt, rất nhanh đã chiếm lấy thế chủ động. Đôi môi và lưỡi quấn lấy nàng, khiến linh hồn nàng như muốn bị hút đi, chỉ biết hé môi mặc cho đối phương chiếm trọn mọi khoảng khắc và cảm xúc của nàng”.
Hai người trao nhau từng nhịp thở, mũi chạm mũi, Thẩm Đường Lê sung sướиɠ đến mức ngón chân cũng cong lại, đôi tay nhỏ bé đang lần mò đến dây lưng của nam nhân.
Tạ Tương Thời đột nhiên bừng tỉnh, mạnh mẽ thoát khỏi nàng. Hắn luống cuống bò dậy, một tay giữ chặt đai lưng, tay kia che vạt áo suýt bung ra, không nói không rằng bỏ chạy.
Thẩm Đường Lê ngồi một mình trên cỏ, thấy hắn quả nhiên không ngoảnh đầu lại, liền bĩu môi: “Chán chết.”
“Điện hạ, có cần thuộc hạ đuổi theo bắt hắn về không?”
Một âm thanh khẽ vang lên sau lưng, nhành cây bị giẫm gãy răng rắc. Quân Trường Ngọc cả người ẩn trong bóng đêm, nếu hắn không lên tiếng thì khó ai nhận ra được sự hiện diện của hắn.
Quân Trường Ngọc vốn xuất thân là ám vệ, chỉ vì một lần vô tình bị Thẩm Đường Lê nhìn thấy mặt thật, thấy hắn mặt mũi dễ nhìn, liền đưa về bên mình làm thị vệ thân cận.
Tiếc thay một gương mặt đẹp, lại mang cái đầu heo. Mỗi lần đều khiến Thẩm Đường Lê tức đến hộc máu.
“Ngươi muốn để bổn cung mang tiếng cưỡng ép nam nhân à? Tin ấy mà truyền về kinh, sau này còn có công tử nhà lành nào nguyện ý gả vào phủ công chúa nữa?”
“Điện hạ nói rất có lý.”
Thẩm Đường Lê đưa tay về phía hắn.
Im lặng một lúc trong bóng tối, một bàn tay rắn rỏi hiện ra.
Nàng nắm lấy, đứng dậy, vuốt lại vạt áo hơi nhăn nhúm, rồi xoay người về phía tiểu viện.
Đêm ấy, mọi người đều ngủ không yên, có kẻ lo lắng, người xao động.
Khi trời sáng, Thẩm Đường Lê dậy thì thấy Tiểu Thất đang xách nước trong sân.
Tiểu Thất chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan chẳng có chút nào giống Tạ Tương Thời.
“Tiểu Thất.”
Nghe thấy nàng gọi, Tiểu Thất quay đầu lại, gương mặt chẳng còn vẻ ngây thơ hiền lành như hôm qua, mà là ánh mắt oán hận cùng cực.
Thẩm Đường Lê hơi sững người, đè lại nghi hoặc trong lòng, hỏi:
“Tạ đại nhân đâu rồi?”
Tiểu Thất bỗng giơ thùng nước đập mạnh xuống đất, nước bắn tung tóe, nàng ta nghiến rang nghiến lợi nói:
“Yêu tinh dụ người!”
“Vô lễ!”
Ngọc Lan làm sao chịu nổi có người lăng mạ công chúa nhà mình, lập tức định xông lên trừng trị, nhưng bị Thẩm Đường Lê ngăn lại.
Thẩm Đường Lê ngắm nhìn gương mặt như mọc đầy gai nhọn của Tiểu Thất, khóe môi cong lên một nụ cười khıêυ khí©h:
“Ngươi không phải muội muội của Tạ Tương Thời.”
Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
“Hừ, ta là thê tử chưa cưới của huynh ấy, còn ngươi, thứ hồ ly tinh mặt dày, hôm qua ta thế mà lại còn tử tế với ngươi, sao ngươi không chết dưới núi luôn đi, tốt nhất bị đám lưu dân khát máu kia gϊếŧ luôn cho xong!”
Thật khó tin những lời độc ác như vậy lại phát ra từ miệng một tiểu cô nương.
Tạ Tương Thời đâu ngờ nàng lại to gan đến vậy, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống thảm cỏ mềm mại.
Thẩm Đường Lê thuận thế ngồi lên eo hắn, kéo luôn phần thân trên của hắn xuống đất.
“Tiểu thư...”
Giọng hắn đã bắt đầu run rẩy, nhưng không có lấy nửa câu từ chối.
“Ta tên Thẩm Đường Lê.”
Câu nói tan vào giữa đôi môi ấm nóng. Đây là lần đầu tiên Thẩm Đường Lê hôn người khác, không thể phủ nhận cảm giác này quá tuyệt vời.
Tạ Tương Thời vốn chẳng phải thiếu niên non nớt, rất nhanh đã chiếm lấy thế chủ động. Đôi môi và lưỡi quấn lấy nàng, khiến linh hồn nàng như muốn bị hút đi, chỉ biết hé môi mặc cho đối phương chiếm trọn mọi khoảng khắc và cảm xúc của nàng”.
Tạ Tương Thời đột nhiên bừng tỉnh, mạnh mẽ thoát khỏi nàng. Hắn luống cuống bò dậy, một tay giữ chặt đai lưng, tay kia che vạt áo suýt bung ra, không nói không rằng bỏ chạy.
Thẩm Đường Lê ngồi một mình trên cỏ, thấy hắn quả nhiên không ngoảnh đầu lại, liền bĩu môi: “Chán chết.”
“Điện hạ, có cần thuộc hạ đuổi theo bắt hắn về không?”
Một âm thanh khẽ vang lên sau lưng, nhành cây bị giẫm gãy răng rắc. Quân Trường Ngọc cả người ẩn trong bóng đêm, nếu hắn không lên tiếng thì khó ai nhận ra được sự hiện diện của hắn.
Quân Trường Ngọc vốn xuất thân là ám vệ, chỉ vì một lần vô tình bị Thẩm Đường Lê nhìn thấy mặt thật, thấy hắn mặt mũi dễ nhìn, liền đưa về bên mình làm thị vệ thân cận.
“Ngươi muốn để bổn cung mang tiếng cưỡng ép nam nhân à? Tin ấy mà truyền về kinh, sau này còn có công tử nhà lành nào nguyện ý gả vào phủ công chúa nữa?”
“Điện hạ nói rất có lý.”
Thẩm Đường Lê đưa tay về phía hắn.
Im lặng một lúc trong bóng tối, một bàn tay rắn rỏi hiện ra.
Nàng nắm lấy, đứng dậy, vuốt lại vạt áo hơi nhăn nhúm, rồi xoay người về phía tiểu viện.
Đêm ấy, mọi người đều ngủ không yên, có kẻ lo lắng, người xao động.
Khi trời sáng, Thẩm Đường Lê dậy thì thấy Tiểu Thất đang xách nước trong sân.
Tiểu Thất chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan chẳng có chút nào giống Tạ Tương Thời.
“Tiểu Thất.”
Nghe thấy nàng gọi, Tiểu Thất quay đầu lại, gương mặt chẳng còn vẻ ngây thơ hiền lành như hôm qua, mà là ánh mắt oán hận cùng cực.
“Tạ đại nhân đâu rồi?”
Tiểu Thất bỗng giơ thùng nước đập mạnh xuống đất, nước bắn tung tóe, nàng ta nghiến rang nghiến lợi nói:
“Yêu tinh dụ người!”
“Vô lễ!”
Ngọc Lan làm sao chịu nổi có người lăng mạ công chúa nhà mình, lập tức định xông lên trừng trị, nhưng bị Thẩm Đường Lê ngăn lại.
Thẩm Đường Lê ngắm nhìn gương mặt như mọc đầy gai nhọn của Tiểu Thất, khóe môi cong lên một nụ cười khıêυ khí©h:
“Ngươi không phải muội muội của Tạ Tương Thời.”
Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
“Hừ, ta là thê tử chưa cưới của huynh ấy, còn ngươi, thứ hồ ly tinh mặt dày, hôm qua ta thế mà lại còn tử tế với ngươi, sao ngươi không chết dưới núi luôn đi, tốt nhất bị đám lưu dân khát máu kia gϊếŧ luôn cho xong!”
Thật khó tin những lời độc ác như vậy lại phát ra từ miệng một tiểu cô nương.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
