TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Trưởng Công Chúa Nổi Sắc Tâm

“Tạ đại nhân, làm phiền ngài rồi.”

Nàng dang tay về phía hắn.

Tạ Tương Thời khựng lại giây lát, nhưng vẫn cúi người bế nàng lên.

“Là hạ quan sơ suất, không biết tiểu thư sợ nước.”

“Không sao.”

Thẩm Đường Lê an tâm rúc vào ngực y. Không phải nàng không biết xấu hổ, mà đơn giản là trong từ điển của nàng chưa từng tồn tại hai chữ đó.

Nàng là công chúa, là chủ tử. Nàng đường hoàng yên tâm mà dựa vào.

Trên đường quay về, Thẩm Đường Lê lặng lẽ hồi tưởng lại những tình tiết ở kiếp trước.

Ở kiếp trước, hình như Tống Tang Ninh chưa từng phát hiện ra con đập này, chỉ có Địch Hạc Minh nhắc tới trong tấu chương rằng: Nạn lũ ở Giang Nam vừa rút không bao lâu, thì lại bất ngờ xảy ra một trận đại hồng thủy.

Thậm chí lần này còn nghiêm trọng hơn cả trước. Ngay cả bọn họ cũng bị ảnh hưởng.

Tống Tang Ninh đã liều mình cứu Địch Hạc Minh giữa dòng nước dữ, tình cảm giữa hai người nhờ đó mà nhanh chóng sâu đậm, yêu đến chết đi sống lại.

Những chuyện ấy, Thẩm Đường Lê không trực tiếp chứng kiến, chỉ có thể chắp vá lại từ ký ức, nhưng đại khái hướng đi của sự việc thì nàng vẫn nắm được.

Càng nghĩ, nàng lại quên mất người đang bế mình là ai, không chút hình tượng mà ngáp một cái rõ to, đầu nghiêng sang một bên, tựa vào lòng người ta tìm một tư thế dễ chịu, rồi nhắm mắt ngủ.

Tạ Tương Thời đang định đặt nàng xuống, bước chân chợt khựng lại, dừng luôn tại chỗ.

Thẩm Đường Lê bất mãn quơ quơ chân: “Đi tiếp đi.”

Tạ Tương Thời đi dưới ánh trăng, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, không nhìn rõ biểu cảm.

“Tiểu thư, nơi này đã cách xa con đập rồi... Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Giọng nói của hắn phảng phất bất định, khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ.

Thẩm Đường Lê là người giỏi hưởng thụ, không có điều kiện thì nàng chịu khó, nhưng nếu đã có điều kiện, cớ gì phải chịu khổ?

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Tương Thời, khóe môi cong cong, ánh mắt trêu đùa: “Đêm khuya gió lớn, bổn cung sợ ma.”

Nàng cố tình lấy thân phận đè ép người ta.

Tạ Tương Thời dường như đang cân nhắc lời nàng nói có mấy phần là thật, im lặng một lúc rồi rốt cuộc vẫn tiếp tục bước đi tiếp.

Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Đường Lê có thể nghe rõ nhịp tim đang dồn dập trong l*иg ngực nam nhân, cả nhiệt độ cơ thể đang dần tăng cao. Trên cánh tay của hắn, cơ bắp cuồn cuộn, vững vàng nâng lấy thân hình nàng, một cảm giác an toàn đến lạ.

Thẩm Đường Lê vòng tay qua cổ Tạ Tương Thời, ánh mắt chắm chú nhìn thẳng vào hắn.

Không sai, nàng động sắc tâm rồi.

“Tạ đại nhân đã thành thân chưa?”

Tạ Tương Thời sẩy chân một cái, suýt thì ngã, làm Thẩm Đường Lê càng níu chặt lấy ngực hắn hơn.

Hơi thở của hắn rõ ràng rối loạn, tim đập thình thịch như đánh trống.

“Chưa từng.”

“Hửm...”

Thẩm Đường Lê bật cười khẽ, ngón tay mềm mại không xương vẽ vòng trên cổ nam nhân, nhẹ như lông vũ, khiến tim người ta ngứa ngáy.

Hô hấp của Tạ Tương Thời bỗng trở nên dồn dập, một tay đỡ Thẩm Đường Lê bất giác siết chặt, còn tay kia thì giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng.

Bàn tay của hắn vừa to vừa dày, vừa có lực, lại ấm áp, trong lòng bàn tay mang theo những vết chai sần, nhưng không hề thô ráp.

Yết hầu Tạ Tương Thời chuyển động lên xuống.

“Mong tiểu thư... tự trọng.”

Thẩm Đường Lê thì hoa nở trong lòng.

Nam nhân này chỉ rảnh có một tay, nàng còn lại một tay, lập tức lần theo vạt áo hắn mà luồn vào trong, chạm đến l*иg ngực cường tráng, ghé sát bên xương quai xanh, hơi thở thơm mát phả ra: “Tạ đại nhân chẳng giống thư sinh chút nào.”

“Huyện Ô nhỏ, nha môn chỉ có ta và chủ bộ, việc gì cũng phải đích thân làm, đến mùa vụ còn phải xuống ruộng làm nông...”

Dường như để dời sự chú ý, Tạ Tương Thời bỗng nói nhiều hơn bình thường.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.