0 chữ
Chương 12
Chương 12: Nữ Chính Xuất Hiện
Ánh mắt Thẩm Đường Lê đảo quanh một lượt, tiểu viện này vô cùng sơ sài, chỉ có hai gian phòng và một căn bếp, hiện tại không thấy bóng dáng Tạ Tương Thời đâu cả.
Nàng lười nhác tựa vào cột hiên, sờ lên khóe môi tối qua bị Tạ Tương Thời cắn rách, thản nhiên nói:
“Nhưng Tạ đại nhân bảo rằng y chưa có hôn ước.”
Chuyện đêm qua hẳn là Tiểu Thất đã thấy hết.
Quả nhiên, sắc mặt nàng ta lập tức đỏ bừng, ngũ quan méo mó, gào to: “Sớm muộn gì cũng sẽ có! Huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ cưới ta!”
“Tạ đại nhân có biết trong lòng ngươi có tâm tư bẩn thỉu thế này không?”
Thẩm Đường Lê nhìn Tiểu Thất nhe nanh múa vuốt mà lòng sảng khoái, thẳng thừng chọc thủng sự ảo tưởng của đối phương.
Đúng lúc này, Tạ Tương Thời từ ngoài trở về.
“Ca ca!”
Tiểu Thất trong chớp mắt đã đổi sắc mặt, òa khóc nhào vào lòng Tạ Tương Thời, chỉ vào Thẩm Đường Lê mà mắng:
“Con tiện nhân này thừa lúc huynh không có ở đây đã bắt nạt muội, ca ca mau đuổi nàng ta đi đi!”
“Tiểu Thất!”
Sắc mặt Tạ Tương Thời liền trầm xuống, nghiêm giọng quát lớn, rồi quỳ gối trước Thẩm Đường Lê:
“Tiểu Thất còn nhỏ, hiểu biết còn nông cạn, mong tiểu thư đừng chấp nhặt.”
“Ca ca quỳ gối với nàng ta làm gì?!”
Tiểu Thất trừng mắt không thể tin nổi, cố sức kéo Tạ Tương đứng dậy, nhưng Tạ Tương Thời không nhúc nhích.
Nàng ta lại quay sang nhìn Thẩm Đường Lê, ánh mắt tràn đầy oán độc.
Thẩm Đường Lê cũng nhìn nàng, khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên như có như không.
Tiểu Thất rốt cuộc cũng giận dữ đến cực điểm, thét chói tai rồi chạy vụt ra ngoài.
Tạ Tương Thời cúi đầu dập trán xuống đất.
Thẩm Đường Lê bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngón tay trắng nõn móc lấy cằm hắn, nâng mặt hắn lên.
Ở khoảng cách gần, Thẩm Đường Lê càng nhìn càng thấy ngũ quan của Tạ Tương Thời quả thực tuấn tú lạ thường, nét mặt khôi ngô, đường nét góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng. Làn da gió sương nhuốm màu đồng khỏe khoắn, môi đầy đặn.
Ngón tay nàng khẽ chạm lên môi hắn, rất mềm, khiến nàng bất giác nhớ tới cảm giác đêm qua.
Ánh mắt nàng chợt tối lại, trong lòng dâng lên chút tinh nghịch trêu đùa:
“Nếu không muốn ta truy cứu, Tạ đại nhân định dùng gì để đổi lấy đây?”
Tạ Tương Thời sao lại không hiểu được ẩn ý trong mắt nàng, khó khăn nuốt nước bọt: “Thuộc hạ, tất cả đều nghe theo lệnh của tiểu thư.”
“Ồ.”
Thẩm Đường Lê đứng lên, tháo lệnh bài bên hông, tiện tay ném vào lòng hắn: “Cầm lấy, đi mời quan tri phủ nhà ngươi tới gặp ta, bảo y dẫn theo tất cả người có thể dùng được.”
Tạ Tương Thời lập tức hiểu rõ ý nàng: “Giờ này nếu muốn vá chuồng thì đã quá muộn, theo hạ quan thấy, vẫn nên sơ tán dân chúng trước thì hơn.”
Thẩm Đường Lê liếc nhìn hắn, ánh mắt tán thưởng: “Ngươi đã dốc sức bao nhiêu ngày, đã có kết quả chưa?”
Tạ Tương Thời trầm mặc.
“Tình thế đặc biệt, phải dùng biện pháp đặc biệt. Có đôi lúc, sử dụng bạo lực đúng chỗ sẽ càng hiệu quả hơn đấy.”
Dân chúng có thể kính trọng một vị quan thanh liêm, nhưng sẽ không sợ hắn, còn quan binh thì khác.
Tạ Tương Thời đi rồi, Thẩm Đường Lê dẫn Ngọc Lan đi dạo quanh thôn xóm, không tìm thấy bóng dáng Tiểu Thất đâu, ngược lại, nàng lại bắt gặp mấy con cá to còn đang quẫy đuôi dưới nước.
Ngọc Lan hớn hở nhảy xuống vũng nước giành cá, hoàn toàn không nhận ra tâm sự đè nặng trong lòng Thẩm Đường Lê.
Nhà Tạ Tương Thời và đập nước nằm trên cùng một độ cao, giờ nơi này đã xuất hiện cá lớn, điều đó chứng tỏ điều gì?
Thẩm Đường Lê trèo lên một gò đất nhỏ, phát hiện hai bên đập nước đều có núi đá lớn bao quanh. Chỉ cần lên đến đỉnh núi, hẳn là có thể thoát khỏi tai ương.
Nàng lười nhác tựa vào cột hiên, sờ lên khóe môi tối qua bị Tạ Tương Thời cắn rách, thản nhiên nói:
“Nhưng Tạ đại nhân bảo rằng y chưa có hôn ước.”
Chuyện đêm qua hẳn là Tiểu Thất đã thấy hết.
Quả nhiên, sắc mặt nàng ta lập tức đỏ bừng, ngũ quan méo mó, gào to: “Sớm muộn gì cũng sẽ có! Huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ cưới ta!”
“Tạ đại nhân có biết trong lòng ngươi có tâm tư bẩn thỉu thế này không?”
Thẩm Đường Lê nhìn Tiểu Thất nhe nanh múa vuốt mà lòng sảng khoái, thẳng thừng chọc thủng sự ảo tưởng của đối phương.
Đúng lúc này, Tạ Tương Thời từ ngoài trở về.
“Ca ca!”
Tiểu Thất trong chớp mắt đã đổi sắc mặt, òa khóc nhào vào lòng Tạ Tương Thời, chỉ vào Thẩm Đường Lê mà mắng:
“Tiểu Thất!”
Sắc mặt Tạ Tương Thời liền trầm xuống, nghiêm giọng quát lớn, rồi quỳ gối trước Thẩm Đường Lê:
“Tiểu Thất còn nhỏ, hiểu biết còn nông cạn, mong tiểu thư đừng chấp nhặt.”
“Ca ca quỳ gối với nàng ta làm gì?!”
Tiểu Thất trừng mắt không thể tin nổi, cố sức kéo Tạ Tương đứng dậy, nhưng Tạ Tương Thời không nhúc nhích.
Nàng ta lại quay sang nhìn Thẩm Đường Lê, ánh mắt tràn đầy oán độc.
Thẩm Đường Lê cũng nhìn nàng, khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên như có như không.
Tiểu Thất rốt cuộc cũng giận dữ đến cực điểm, thét chói tai rồi chạy vụt ra ngoài.
Tạ Tương Thời cúi đầu dập trán xuống đất.
Thẩm Đường Lê bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngón tay trắng nõn móc lấy cằm hắn, nâng mặt hắn lên.
Ngón tay nàng khẽ chạm lên môi hắn, rất mềm, khiến nàng bất giác nhớ tới cảm giác đêm qua.
Ánh mắt nàng chợt tối lại, trong lòng dâng lên chút tinh nghịch trêu đùa:
“Nếu không muốn ta truy cứu, Tạ đại nhân định dùng gì để đổi lấy đây?”
Tạ Tương Thời sao lại không hiểu được ẩn ý trong mắt nàng, khó khăn nuốt nước bọt: “Thuộc hạ, tất cả đều nghe theo lệnh của tiểu thư.”
“Ồ.”
Thẩm Đường Lê đứng lên, tháo lệnh bài bên hông, tiện tay ném vào lòng hắn: “Cầm lấy, đi mời quan tri phủ nhà ngươi tới gặp ta, bảo y dẫn theo tất cả người có thể dùng được.”
Thẩm Đường Lê liếc nhìn hắn, ánh mắt tán thưởng: “Ngươi đã dốc sức bao nhiêu ngày, đã có kết quả chưa?”
Tạ Tương Thời trầm mặc.
“Tình thế đặc biệt, phải dùng biện pháp đặc biệt. Có đôi lúc, sử dụng bạo lực đúng chỗ sẽ càng hiệu quả hơn đấy.”
Dân chúng có thể kính trọng một vị quan thanh liêm, nhưng sẽ không sợ hắn, còn quan binh thì khác.
Tạ Tương Thời đi rồi, Thẩm Đường Lê dẫn Ngọc Lan đi dạo quanh thôn xóm, không tìm thấy bóng dáng Tiểu Thất đâu, ngược lại, nàng lại bắt gặp mấy con cá to còn đang quẫy đuôi dưới nước.
Ngọc Lan hớn hở nhảy xuống vũng nước giành cá, hoàn toàn không nhận ra tâm sự đè nặng trong lòng Thẩm Đường Lê.
Nhà Tạ Tương Thời và đập nước nằm trên cùng một độ cao, giờ nơi này đã xuất hiện cá lớn, điều đó chứng tỏ điều gì?
Thẩm Đường Lê trèo lên một gò đất nhỏ, phát hiện hai bên đập nước đều có núi đá lớn bao quanh. Chỉ cần lên đến đỉnh núi, hẳn là có thể thoát khỏi tai ương.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
