TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 19.1: Người sống không thể sân si với kẻ chết

Tiểu Niên bị câu nói của Vân Quán Nguyệt dọa cho đơ cả người, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt sau cặp kính dày mở to hết cỡ.

"Bác... bác sĩ Vân... Chị... chị nói gì cơ? Âm hôn? Em kết hôn với ai chứ? Sao em chẳng biết gì hết..."

Vân Quán Nguyệt cũng thấy tò mò, cô giơ tay ra hiệu cho cậu ta ngưng lại: "Im nào, để chị xem đã."

Tiểu Niên nín thở, dán mắt vào màn hình.

Cô cúi xuống nhìn lại lá số, sau đó ngẩng đầu lên ngắm kỹ gương mặt cậu ta. Chẳng mấy chốc, một loạt hình ảnh lướt nhanh qua trong đầu cô như một đoạn phim mờ ảo.

Cô khẽ chớp mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt trong vắt: "Em thử nhớ lại kỹ xem, dạo gần đây thực sự không nhặt được hay nhận được món đồ nào lạ à?"

"Để em nghĩ xem."

Tiểu Niên nhíu mày lục lọi trí nhớ: "Em nhớ rồi! Bác sĩ Vân chờ em chút!"

Cậu ta cầm điện thoại đứng dậy, màn hình lắc nhẹ hai lần.

Dạo này sức khoẻ không tốt, Tiểu Niên xin nghỉ bệnh hai ngày, hiện đang ở nhà dưỡng sức. Phòng cậu ta khá gọn gàng, trong khung hình có thể thấy giá sách cạnh bàn làm việc, bên trên là đủ thứ đồ sưu tầm trong game.

Cậu ta lục lọi một hồi thì lấy ra được một mô hình mèo xinh xắn.

Đó là một con mèo bông trắng muốt, thiết kế giống mèo Ragdoll, đôi mắt xanh lam trong veo nhìn thẳng về phía trước, sống động như sắp nhảy xuống đất chạy mất.

"Nếu gần đây có món đồ gì lạ thì chắc chỉ có con mèo bông này. Hôm qua em dọn nhà, nhặt được dưới gầm ghế sofa."

Ban đầu cậu ta tưởng là đồ của em gái, nên chụp ảnh gửi hỏi, ai ngờ em gái bảo chưa từng thấy con mèo này bao giờ. Thế là Tiểu Niên giữ lại luôn, vì trông nó quá dễ thương.

Nếu con gái nhìn một cái là sẽ muốn ôm về nhà. Chỉ là em gái cậu ta thuộc dạng khác người, chẳng hứng thú với mấy món dễ thương như vậy.

[Trời ơi, đáng yêu quá đi mất!]

[Không thể nào do con mèo này được, nhìn nó cưng thế cơ mà!]

[Mấy cô chỉ biết vung tiền vào mấy thứ vô dụng, không biết tiết kiệm. Phụ nữ như này thì ai dám rước về?]

[Liên quan gì tới anh? Có xài tiền anh đâu. Với cái tư duy đó thì cũng chả ai muốn lấy anh đâu, yên tâm.]

Tiểu Niên thấy bình luận rôm rả khen con mèo đáng yêu, mỉm cười nói: "Em cũng thấy nó xinh mà, vứt thì tiếc thật. Trước đây em cũng định nuôi mèo, nhưng lại bị dị ứng lông nên đành thôi, nhà em không nuôi thú cưng được. Bác sĩ Vân, con mèo bông này chắc không có gì đâu nhỉ?"

Vân Quán Nguyệt nghiêng đầu: "Chúc mừng em, vấn đề chính là con mèo đó đấy. Em thử mở nó ra xem sao?"

Nụ cười trên mặt Tiểu Niên cứng đơ.

[Hả? Thật luôn hả? Con mèo này có vấn đề thật sao?]

Tuy lòng không muốn tin nhưng tay lại rất thành thật, cậu ta nghe lời Vân Quán Nguyệt, bắt đầu tháo con mèo ra.

Mô hình được may bằng vải mềm, lớp lông ngoài sờ vào mượt như thật.

Cậu ta lấy cây kéo nhỏ trên bàn, rạch một đường ở bụng con mèo. Ban đầu tưởng cậu ta bên trong sẽ là bông hoặc vải vụn, nhưng thứ rơi ra khiến ai cũng chết lặng.

Một vài sợi tóc ngắn, vài mảnh móng tay, vài miếng vải dính máu, và một tờ giấy đỏ nhỏ cuộn lại như bùa chú.

Tiểu Niên: "..."

Bình luận: [...]

Tiểu Niên bị thứ trước mặt dọa cho suýt nôn, run rẩy ném toàn bộ xuống sàn, mặt mũi u ám.

[Á á á mắt tôi bẩn rồi, kinh quá kinh quá kinh quá!]

[Tôi không nhịn được phải liếc nhìn mấy con búp bê vải trên giường mình.]

[Nổi hết da gà! Sao lại có thứ ghê rợn thế chứ?]

Dòng bình luận nổ như pháo.

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.