TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 19.2: Người sống không thể sân si với kẻ chết

Vân Quán Nguyệt nhướng mày: "Nhặt tờ giấy đỏ lên, mở ra xem bên trong viết gì."

Tiểu Niên gồng mình kìm chế cơn buồn nôn, cúi xuống nhặt tờ giấy, mở ra thật nhanh, quả nhiên bên trong có chữ viết.

Cậu ta nheo mắt đọc kỹ: "Bác sĩ Vân, hình như là ngày, giờ sinh? Là sinh thần bát tự?"

"Đúng rồi."

Vân Quán Nguyệt đáp: "Người muốn âm hôn thì phải chuẩn bị ngày, giờ sinh và một vật thân cận. Thật ra ban đầu đối tượng mà nó nhắm tới là em gái em."

Không ngờ con mèo bông đó lại rơi vào tay Tiểu Niên.

Nghe vậy, Tiểu Niên còn giận hơn lúc nãy: "Cái quái gì thế? Thằng khốn đó dám động vào em gái em? Mẹ nó chứ, biết vậy em đã đập nó thêm mấy cú trong mơ rồi!"

Cả gương mặt và cổ cậu ta đỏ bừng lên vì tức.

Đến lúc này, Tiểu Niên cũng không giấu nữa, cậu ta cầm tờ giấy đỏ, nghiến răng kể: "Bác sĩ Vân, mấy hôm nay đêm nào em cũng mơ cùng một giấc mơ."

Cậu ta vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Đó là một căn nhà rất lớn, bên ngoài treo đầy l*иg đèn đỏ, ánh sáng đỏ quạch hắt ra giữa màn đêm đen kịt, vừa âm u vừa ghê rợn.

Trên bậc thềm đặt một chiếc kiệu cưới màu đỏ. Bên cạnh kiệu là mấy người trang điểm kỳ dị, da trắng bệch như trát cả thùng phấn, hai gò má hồng to tròn như trái cà chua.

Những gương mặt ấy nghiêng đầu nhìn cậu, miệng cười cứng đờ.

Nhớ lại thì gần như chắc chắn đó là mấy hình nhân bằng giấy.

Trong mơ, lần nào Tiểu Niên cũng thấy mình được rước từ kiệu đỏ vào nhà. Mọi người vây quanh dẫn cậu ta bước vào sảnh lớn, ở đó có một gã đàn ông mặc đồ tân lang, ngực đeo bông hoa đỏ thắm.

Mặt hắn ta trắng xanh, biểu cảm gượng gạo, đôi mắt trơ trơ lạnh lẽo.

Khi trông thấy Tiểu Niên, hắn ta lập tức sững lại, sau đó giận dữ chỉ tay mắng lớn: "Mày là ai? Sao lại là mày? Vợ tao đâu? Mày giấu vợ tao đi đâu rồi hả?"

Tiểu Niên bối rối tột độ, nghĩ bụng: [Tôi còn muốn biết cô ta ở đâu hơn anh đấy!]

Dù biết chỉ là mơ, nhưng mang theo tâm thế ban ngày phải nhịn đủ mọi thứ ở công ty, cậu ta lập tức xắn tay áo, chống nạnh chửi nhau với hắn ta, coi như xả hết cơn bực dọc do sếp và đồng nghiệp làm khổ.

Sáng nào dậy cũng mệt rã rời, đầu óc u mê, nhưng lòng cậu ta lại sảng khoái vô cùng. Cậu ta chửi nhau liên tục ba, bốn đêm liền, mấy hôm nay không thấy tân lang xuất hiện nữa dù cảnh trong mơ vẫn y hệt.

Tiểu Niên đoán chắc hắn ta bị mình chửi sợ rồi nên né luôn.

[Trời ơi, nghe mà vừa thương vừa buồn cười quá!]

[Anh trai, cho em xin một like!]

[Cho xin giáo án chửi nhau được không? Không có ý gì đâu, chỉ muốn học hỏi thôi.]

[Bạn kia chơi game không? Tải game Vinh Quang Vong Hồn đi, đảm bảo sau một tuần chửi không lặp từ.]

Tiểu Niên nghiến răng nói: "Tên đó là đối tượng âm hôn của em đúng không? Em nên đập hắn thêm vài trận mới đúng!"

Vân Quán Nguyệt điềm đạm đáp: "Không ngoài dự đoán thì là hắn rồi."

Cô ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Hay em tranh thủ ngủ trưa mơ tiếp, đập cho hắn một trận đã đời xong chị sẽ giải quyết phần còn lại?"

Tiểu Niên nghe xong lập tức tỉnh táo.

"Thôi... thôi khỏi đi, không cần thiết lắm. Người sống mà đi dây dưa với người chết làm gì, bác sĩ Vân cứ giúp em giải quyết luôn đi ạ."

Bình luận lại ồ lên cười, chữ “ha ha ha ” trôi ngang kín cả màn hình.

Vân Quán Nguyệt cũng bật cười, giọng nói dịu dàng như cơn gió lướt qua tai người nghe.

Tiểu Niên không kìm được, mặt mũi đỏ bừng.

8

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.