0 chữ
Chương 43
Chương 18.2: Minh hôn nam và nam
Cậu ta là người hoạt ngôn, lại rất thân thiện, vừa lên sóng là nói như súng liên thanh.
Vân Quán Nguyệt hơi nhướn mày: "Được rồi, Tiểu Niên, em muốn xem chuyện gì?"
Tiểu Niên nói: "Tùy chị thôi, em cũng không nghĩ mình sẽ được lên sóng. Phải mở camera để đối chiếu ngày, giờ sinh đúng không? Nhưng mà ngoại hình em bình thường lắm nhé, mấy anh em có xem thì nhẹ tay dùm."
Cậu ta vừa nói vừa tặng luôn ba chiếc máy bay, rồi mở camera, đồng thời gửi ngày, giờ sinh vào tin nhắn riêng cho Vân Quán Nguyệt.
Trên màn hình xuất hiện gương mặt của một chàng trai trẻ.
Tiểu Niên không xấu, đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, nụ cười có phần rụt rè, hoàn toàn đối lập với cái miệng nói liên tục không ngừng của cậu ta. Trông cậu ta chỉ là một thanh niên bình thường, không có gì nổi bật.
Nhưng ánh mắt Vân Quán Nguyệt lại dừng lại trên gương mặt ấy khá lâu, sau đó mới cúi đầu nhìn vào lá số vừa được gửi đến.
Im lặng hai giây, cô mới cất giọng hỏi: "Dạo gần đây em có nhặt được hoặc nhận được thứ gì lạ không?"
"Hả?"
Tiểu Niên ngẩn người, nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Hình như không có."
Vân Quán Nguyệt khẽ “ừ” một tiếng, cũng không vội giải thích gì thêm. Giọng nói của cô rất bình thản, âm sắc trong trẻo, vang lên như tiếng ngọc rơi trên đĩa ngà, nghe cực kỳ êm tai.
"Khi nhỏ nhà em từng nợ nần, sống khá khó khăn. Đến khoảng mười hai tuổi thì tình hình bắt đầu dần khấm khá. Em có một cô em gái, nhỏ hơn em tầm bốn tuổi, hai anh em rất thân nhau. Ba năm trước nhà em chuyển đến chỗ ở mới. Hai năm trước em và mẹ lần lượt mắc bệnh nặng, đúng không?"
Camera đang bật nên ai cũng thấy rõ biểu cảm kinh ngạc của Tiểu Niên, ánh mắt cậu ta như đang hỏi: "Sao chị biết được?"
"Đúng vậy."
Cậu ta nuốt nước bọt, biểu cảm ngoan ngoãn thấy rõ.
Vân Quán Nguyệt lại hỏi: "Gần đây em thấy trong người không ổn lắm đúng không? Ngủ không sâu, liên tục gặp ác mộng, đầu óc cứ mơ màng, không thể tập trung, trên người còn hay xuất hiện mấy vết bầm tím không rõ nguyên do."
Tiểu Niên gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Đúng, đúng, đúng! Bác sĩ Vân, chị đúng là thần thánh luôn! Vậy rốt cuộc em bị gì vậy? Không lẽ em bị bệnh hiểm nghèo hả? Có cứu được không chị?”
Vân Quán Nguyệt không nói gì.
[Tôi hiểu rồi, bác sĩ Vân đang ám chỉ là vô phương cứu chữa, chuẩn bị lo hậu sự thôi.]
[Đừng đùa kiểu đó mà! Nhưng đúng là biểu cảm của cô ấy hơi kỳ lạ thật!]
[Bác sĩ Vân, chị nói gì đi chứ! Im lặng thế này làm em lo lắng quá!]
Nhìn chằm chằm vào màn hình, Tiểu Niên cũng sốt ruột hỏi theo: "Chị Vân, sao chị không nói gì nữa vậy? Em thật sự hết thuốc chữa rồi à?"
"Không phải."
Vân Quán Nguyệt chậm rãi lên tiếng, chân mày hơi nhíu lại như đang gặp phải một ca siêu hóc búa: "Chị chỉ đang nghĩ, sao em là con trai lại bị kéo đi kết âm hôn. Người được chỉ định kết hôn với em cũng là con trai."
Đồng tử Tiểu Niên co rút: "Gì cơ?"
[Khoan khoan? Cái gì thế này?]
[Âm hôn? Con trai với con trai á?]
[Làm ơn kể kỹ hơn đi chị ơi, điện thoại em đầy pin, mạng nét căng, thời gian cũng dư luôn!]
Vân Quán Nguyệt hơi nhướn mày: "Được rồi, Tiểu Niên, em muốn xem chuyện gì?"
Tiểu Niên nói: "Tùy chị thôi, em cũng không nghĩ mình sẽ được lên sóng. Phải mở camera để đối chiếu ngày, giờ sinh đúng không? Nhưng mà ngoại hình em bình thường lắm nhé, mấy anh em có xem thì nhẹ tay dùm."
Cậu ta vừa nói vừa tặng luôn ba chiếc máy bay, rồi mở camera, đồng thời gửi ngày, giờ sinh vào tin nhắn riêng cho Vân Quán Nguyệt.
Trên màn hình xuất hiện gương mặt của một chàng trai trẻ.
Tiểu Niên không xấu, đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, nụ cười có phần rụt rè, hoàn toàn đối lập với cái miệng nói liên tục không ngừng của cậu ta. Trông cậu ta chỉ là một thanh niên bình thường, không có gì nổi bật.
Im lặng hai giây, cô mới cất giọng hỏi: "Dạo gần đây em có nhặt được hoặc nhận được thứ gì lạ không?"
"Hả?"
Tiểu Niên ngẩn người, nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Hình như không có."
Vân Quán Nguyệt khẽ “ừ” một tiếng, cũng không vội giải thích gì thêm. Giọng nói của cô rất bình thản, âm sắc trong trẻo, vang lên như tiếng ngọc rơi trên đĩa ngà, nghe cực kỳ êm tai.
"Khi nhỏ nhà em từng nợ nần, sống khá khó khăn. Đến khoảng mười hai tuổi thì tình hình bắt đầu dần khấm khá. Em có một cô em gái, nhỏ hơn em tầm bốn tuổi, hai anh em rất thân nhau. Ba năm trước nhà em chuyển đến chỗ ở mới. Hai năm trước em và mẹ lần lượt mắc bệnh nặng, đúng không?"
"Đúng vậy."
Cậu ta nuốt nước bọt, biểu cảm ngoan ngoãn thấy rõ.
Vân Quán Nguyệt lại hỏi: "Gần đây em thấy trong người không ổn lắm đúng không? Ngủ không sâu, liên tục gặp ác mộng, đầu óc cứ mơ màng, không thể tập trung, trên người còn hay xuất hiện mấy vết bầm tím không rõ nguyên do."
Tiểu Niên gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Đúng, đúng, đúng! Bác sĩ Vân, chị đúng là thần thánh luôn! Vậy rốt cuộc em bị gì vậy? Không lẽ em bị bệnh hiểm nghèo hả? Có cứu được không chị?”
Vân Quán Nguyệt không nói gì.
[Tôi hiểu rồi, bác sĩ Vân đang ám chỉ là vô phương cứu chữa, chuẩn bị lo hậu sự thôi.]
[Đừng đùa kiểu đó mà! Nhưng đúng là biểu cảm của cô ấy hơi kỳ lạ thật!]
Nhìn chằm chằm vào màn hình, Tiểu Niên cũng sốt ruột hỏi theo: "Chị Vân, sao chị không nói gì nữa vậy? Em thật sự hết thuốc chữa rồi à?"
"Không phải."
Vân Quán Nguyệt chậm rãi lên tiếng, chân mày hơi nhíu lại như đang gặp phải một ca siêu hóc búa: "Chị chỉ đang nghĩ, sao em là con trai lại bị kéo đi kết âm hôn. Người được chỉ định kết hôn với em cũng là con trai."
Đồng tử Tiểu Niên co rút: "Gì cơ?"
[Khoan khoan? Cái gì thế này?]
[Âm hôn? Con trai với con trai á?]
[Làm ơn kể kỹ hơn đi chị ơi, điện thoại em đầy pin, mạng nét căng, thời gian cũng dư luôn!]
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
