0 chữ
Chương 28
Chương 11.1: Trò chơi gọi hồn
Cây bút trong tay Vân Quán Nguyệt xoay tít, cô mỉm cười khe khẽ: "Chị vừa bấm đốt ngón tay tính thử, tính ra được đấy.”
Tiểu Phong nghĩ chị xinh đẹp trước mặt đang trêu mình, gãi gãi má, ấp úng nói: "Chuyện là kỳ thi lần trước, chúng em bị áp lực quá, có đứa bạn bảo muốn tìm cách xả stress, thế là rủ chúng em chơi bút tiên.”
[Còn trẻ mà liều thật, mấy trò gọi hồn này cũng dám chơi.]
[Nên giờ bị dính thứ gì bẩn thỉu gì rồi à?]
[Trước kia tôi cũng có một đứa bạn mê trò này, ba năm trước đã chết rồi, chết kiểu không ai dám tưởng tượng ấy. Nó đang tắm ở nhà, trượt chân đập đầu vào bồn cầu, chết đuối trong đó luôn.]
[Khoan? Gì cơ? Chết đuối trong bồn cầu á?]
[Lúc đầu còn nghĩ kiểu chết nào mà lạ được đến thế, giờ đọc xong thấy đúng là lạ thật sự!]
Bình luận lúc này lại nổ tung.
Tiểu Phong không thấy được những dòng đó, nhíu mày kể tiếp: "Cuối tuần trước kỳ thi, chúng em đến nhà nó chơi bút tiên.”
Dù đã gần nửa tháng trôi qua, nhưng Tiểu Phong vẫn nhớ rất rõ chuyện xảy ra khi đó.
Trong căn phòng tối om không bật đèn, mấy đứa bạn ngồi quanh bàn học, trên bàn là tờ giấy trắng ghi hai chữ “Có” và “Không” cùng một cây bút chì.
Đúng mười hai giờ đêm, bọn họ ngồi xuống, cùng nắm lấy cây bút rồi đọc theo bài khấn mời tiên trên mạng: “Bút tiên bút tiên, kiếp trước là tôi, kiếp này là người, nếu muốn nối duyên, hãy vẽ một vòng tròn lên giấy.”
“Bút tiên bút tiên, kiếp trước là tôi, kiếp này là người, nếu muốn nối duyên, hãy vẽ một vòng tròn lên giấy.”
Cả nhóm lặp lại khoảng năm, sáu lần.
Phòng không có ánh đèn, chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Nhưng khi bài khấn kết thúc, chút ánh sáng ấy cũng biến mất. Cả căn phòng bị bóng tối đặc quánh nuốt chửng, cây bút vốn đang được giữ chặt kia bắt đầu chuyển động. Nó cứng nhắc vẽ một vòng tròn trên giấy.
Tiểu Phong ban đầu cũng hơi hoảng, nhưng là người theo chủ nghĩa vô thần, nên cậu ta nghĩ chắc có đứa nào chơi xỏ cả nhóm thôi.
Chiếc bút trong tay Vân Quán Nguyệt xoay tít, cô cụp mắt xuống, nốt ruồi đen nơi khóe mắt nổi bật dưới ánh đèn lạnh lẽo trong phòng.
Cô nhướng mày, hỏi: "Rồi sao? Mấy đứa đã hỏi bút tiên cái gì?”
Tiểu Phong “à” một tiếng, vò đầu nói nhỏ: "Hỏi kiểu như là nam hay nữ, lúc chết có người yêu chưa, chết kiểu gì, lúc chết trong tài khoản có bao nhiêu tiền... mấy câu kiểu vậy đó.”
[?]
[?]
[Khoan đã, dù tôi chưa từng chơi bút tiên, nhưng nhớ mang máng là không được hỏi nguyên nhân cái chết đúng không?]
[Thằng nhóc này dính ngay mìn to, bị bám theo cũng phải.
[Không chỉ hỏi nguyên nhân chết, mà còn hỏi người ta có người yêu chưa, trong tài khoản còn bao nhiêu tiền. Đúng combo kết liễu luôn, nếu tôi là bút tiên thì tôi cũng xử cậu ta (cười nhẹ).]
[Bút tiên: “Tao thấy bị xúc phạm. Thằng oắt này, mày tiêu rồi nhé!”.]
Một loạt dấu hỏi nhảy lên dày đặc.
Vừa dứt lời, ngăn kéo trước mặt Vân Quán Nguyệt bất chợt rung mạnh.
Mặt không biến sắc, cô thản nhiên nói: "Chắc chị đυ.ng trúng bàn thôi, tiếp đi, mấy đứa có tiễn bút tiên không?”
“Chắc là có...”
Tiểu Phong không dám chắc: "Chúng em đọc chú tiễn đi như hướng dẫn trên mạng rồi lên giường đi ngủ luôn.”
Vân Quán Nguyệt nghĩ thầm, nếu thật sự tiễn nó đi thì giờ hai người đã không còn gặp lại rồi.
Cô dừng tay, không xoay bút nữa, tiếp tục hỏi: "Những người bạn khác của em không gặp chuyện giống em sao?”
Tiểu Phong lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ ủ rũ: "Không có.”
“Được rồi, chị hiểu sơ sơ rồi.”
Tiểu Phong nghĩ chị xinh đẹp trước mặt đang trêu mình, gãi gãi má, ấp úng nói: "Chuyện là kỳ thi lần trước, chúng em bị áp lực quá, có đứa bạn bảo muốn tìm cách xả stress, thế là rủ chúng em chơi bút tiên.”
[Còn trẻ mà liều thật, mấy trò gọi hồn này cũng dám chơi.]
[Nên giờ bị dính thứ gì bẩn thỉu gì rồi à?]
[Trước kia tôi cũng có một đứa bạn mê trò này, ba năm trước đã chết rồi, chết kiểu không ai dám tưởng tượng ấy. Nó đang tắm ở nhà, trượt chân đập đầu vào bồn cầu, chết đuối trong đó luôn.]
[Khoan? Gì cơ? Chết đuối trong bồn cầu á?]
[Lúc đầu còn nghĩ kiểu chết nào mà lạ được đến thế, giờ đọc xong thấy đúng là lạ thật sự!]
Tiểu Phong không thấy được những dòng đó, nhíu mày kể tiếp: "Cuối tuần trước kỳ thi, chúng em đến nhà nó chơi bút tiên.”
Dù đã gần nửa tháng trôi qua, nhưng Tiểu Phong vẫn nhớ rất rõ chuyện xảy ra khi đó.
Trong căn phòng tối om không bật đèn, mấy đứa bạn ngồi quanh bàn học, trên bàn là tờ giấy trắng ghi hai chữ “Có” và “Không” cùng một cây bút chì.
Đúng mười hai giờ đêm, bọn họ ngồi xuống, cùng nắm lấy cây bút rồi đọc theo bài khấn mời tiên trên mạng: “Bút tiên bút tiên, kiếp trước là tôi, kiếp này là người, nếu muốn nối duyên, hãy vẽ một vòng tròn lên giấy.”
“Bút tiên bút tiên, kiếp trước là tôi, kiếp này là người, nếu muốn nối duyên, hãy vẽ một vòng tròn lên giấy.”
Cả nhóm lặp lại khoảng năm, sáu lần.
Phòng không có ánh đèn, chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Nhưng khi bài khấn kết thúc, chút ánh sáng ấy cũng biến mất. Cả căn phòng bị bóng tối đặc quánh nuốt chửng, cây bút vốn đang được giữ chặt kia bắt đầu chuyển động. Nó cứng nhắc vẽ một vòng tròn trên giấy.
Chiếc bút trong tay Vân Quán Nguyệt xoay tít, cô cụp mắt xuống, nốt ruồi đen nơi khóe mắt nổi bật dưới ánh đèn lạnh lẽo trong phòng.
Cô nhướng mày, hỏi: "Rồi sao? Mấy đứa đã hỏi bút tiên cái gì?”
Tiểu Phong “à” một tiếng, vò đầu nói nhỏ: "Hỏi kiểu như là nam hay nữ, lúc chết có người yêu chưa, chết kiểu gì, lúc chết trong tài khoản có bao nhiêu tiền... mấy câu kiểu vậy đó.”
[?]
[?]
[Khoan đã, dù tôi chưa từng chơi bút tiên, nhưng nhớ mang máng là không được hỏi nguyên nhân cái chết đúng không?]
[Thằng nhóc này dính ngay mìn to, bị bám theo cũng phải.
[Không chỉ hỏi nguyên nhân chết, mà còn hỏi người ta có người yêu chưa, trong tài khoản còn bao nhiêu tiền. Đúng combo kết liễu luôn, nếu tôi là bút tiên thì tôi cũng xử cậu ta (cười nhẹ).]
Một loạt dấu hỏi nhảy lên dày đặc.
Vừa dứt lời, ngăn kéo trước mặt Vân Quán Nguyệt bất chợt rung mạnh.
Mặt không biến sắc, cô thản nhiên nói: "Chắc chị đυ.ng trúng bàn thôi, tiếp đi, mấy đứa có tiễn bút tiên không?”
“Chắc là có...”
Tiểu Phong không dám chắc: "Chúng em đọc chú tiễn đi như hướng dẫn trên mạng rồi lên giường đi ngủ luôn.”
Vân Quán Nguyệt nghĩ thầm, nếu thật sự tiễn nó đi thì giờ hai người đã không còn gặp lại rồi.
Cô dừng tay, không xoay bút nữa, tiếp tục hỏi: "Những người bạn khác của em không gặp chuyện giống em sao?”
Tiểu Phong lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ ủ rũ: "Không có.”
“Được rồi, chị hiểu sơ sơ rồi.”
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
