0 chữ
Chương 27
Chương 10.1: Có đồ không sạch sẽ
"Lý Thiên, từ giờ trở đi, tôi với cậu cắt đứt hoàn toàn! Coi như bao nhiêu năm chân thành của tôi đều ném cho chó ăn hết rồi!"
Trước đó dù Trần Mặc có đấm đá bao nhiêu, Lý Thiên vẫn không hé miệng. Nhưng nghe đến câu này thì cuối cùng hắn ta cũng không nhịn nổi nữa, mỉa mai: "Chân thành? Thôi đi! Chẳng phải cậu chỉ muốn có người đứng cạnh để làm nền cho mình à? Mỗi lần vứt cho tôi vài thứ như bố thí, thấy tôi vui vẻ cảm ơn, trong lòng cậu chắc khoái chí lắm đúng không?"
Trần Mặc: "?"
Và thế là, hai gã đàn ông lao vào khẩu chiến ngay giữa livestream.
[Không thể tin nổi, cái tên Lý Thiên này đúng là không biết hưởng phúc! Nếu tôi mà có một người bạn như Trần Mặc, tôi đã cung phụng người ta lên bàn thờ rồi, bảo gì cũng nghe!]
[Không thích thì nói mẹ ra, chứ vừa ghét người ta vừa nhận quà thì khác gì vừa làm... mà còn giả vờ thanh cao?]
[Tôi từng gặp kiểu người như vậy, tốt nhất là cắt đứt sớm cho nhẹ lòng.]
Cãi qua cãi lại một hồi, cảm xúc đang sôi sục của Trần Mặc chợt nguội lạnh. Cậu ta nhìn người bạn đã quen gần mười năm như một kẻ xa lạ.
"Tôi không muốn cãi nữa. Chúng ta thế là xong."
Trần Mặc liếc qua Lý Thiên và bạn gái cũ, lạnh lùng để lại một câu: "Từ giờ tôi không muốn nhìn mặt hai người nữa."
Nói xong, cậu ta rời khỏi căn phòng.
Phải đến khi xuống đến tầng trệt, Trần Mặc mới sực nhớ ra livestream vẫn còn đang bật.
Cậu ta vội rút điện thoại ra, mặt đen như mực, không nói lấy một câu.
Vân Quán Nguyệt nhướng mày, cười nhẹ: "Sao rồi? Giờ thì thấy tôi nói có đúng không?"
Từ nhỏ Trần Mặc đã quen sống dưới cái bóng kiểm soát của chị gái nên cũng biết mềm mỏng đúng lúc: "Đúng, bác sĩ Vân đúng là thần bói toán! Tôi nói là làm, giờ vào tặng luôn “đóa hoa” đây."
Cậu ta một hơi gửi liền mười “đóa hoa”.
Thấy vẻ mặt cậu ta vẫn chưa dịu lại, Vân Quán Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi cũng đừng buồn quá. Nhìn bát tự của cậu, trong vài tháng nữa là gặp được người thật sự phù hợp."
“Thôi, thôi."
Trần Mặc lắc đầu như cái trống bỏi: "Chừng này là quá đủ rồi, không yêu đương gì nữa đâu, vừa tổn thương vừa tốn tiền."
Chưa kể còn mất cả thể diện!
Livestream đang có bao nhiêu người theo dõi chứ?
Với kinh nghiệm lăn lộn trên mạng, cậu ta biết rõ chuyện bị cắm sừng công khai thế này chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp nơi.
Trần Mặc lén liếc con số hiển thị lượng xem, trong lòng khóc không ra tiếng.
Xong rồi, giờ thì đời cậu ta có tận năm trăm ngàn người đang xem trực tiếp!
"Giờ coi như xong phần của tôi rồi, tôi ngắt kết nối nhé."
Trước lời tạm biệt của Trần Mặc, Vân Quán Nguyệt chỉ cười khẽ.
[Khi duyên tới thì ai mà cản được chứ.]
Sau đó cô chủ động kết thúc cuộc gọi.
[Kết nối thêm người nữa đi, nữa đi, nữa đi!]
[Đúng là thời buổi này làm nghề gì cũng vất vả. Làm bác sĩ tâm lý còn phải học cả bát tự, tướng số, xem chỉ tay. Nhưng mà thú thật, tôi lại thấy thích đấy. Có ai biết bác sĩ Vân làm ở đâu không, tôi muốn đặt lịch khám!]
[Tôi vẫn không tin đâu, chắc chắn có kịch bản. Trừ khi cô ấy tính cho tôi thì tôi mới phục!]
[Người trên kia, nói như đang lấy bàn tính đập vô mặt tôi vậy.]
Khu bình luận livestream sôi nổi cực kỳ. Và đúng như Trần Mặc lo, rất nhanh đã có người ghi lại toàn bộ vụ bắt gian rồi tung lên mạng. Niềm vui mà giữ một mình thì phí quá, phải chia sẻ cho cả cộng đồng hóng chuyện mới đúng tinh thần!
Chương 10.1: Có đồ không sạch sẽ
Chưa đến hai phút sau khi kết thúc cuộc gọi, xe đã quay lại khu tòa nhà có phòng tư vấn.
Trợ lý lịch sự mở cửa xe cho Vân Quán Nguyệt, miệng không quên nhắc nhở: "Bệnh nhân Tiểu Phong đã có mặt ở phòng tư vấn rồi. Nhưng trạng thái của cậu ấy vẫn khá tệ, cô vào trong nhớ cẩn thận một chút."
"Cảm ơn, tôi biết rồi." Cô khẽ gật đầu.
Vân Quán Nguyệt đi qua sảnh, thẳng đến phòng tư vấn.
Giữa phòng là thiếu niên Tiểu Phong mà họ từng xem lại trong đoạn ghi hình. Trạng thái của cậu ta rất kém, cả người gần như co rúm lại, ánh mắt đảo quanh như đang đề phòng thứ vô hình gì đó.
Tiếng cửa mở khiến Tiểu Phong giật mình, cậu ta lập tức quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Vân Quán Nguyệt chỉ dừng trên người cậu ta vài giây, rồi nhanh chóng chuyển sang thứ đang lơ lửng bên cạnh.
Bóng đen kia vẫn bám chặt trên vai Tiểu Phong, hai tay ôm lấy đầu cậu ta như đang cân nhắc xem nên cắn chỗ nào. Dương khí trên người cậu ta đã gần như cạn kiệt.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cậu ta cũng đi gặp Diêm Vương.
"Chào em, chị là chuyên gia tâm lý Vân Quán Nguyệt, em có thể gọi chị là bác sĩ Vân."
Vân Quán Nguyệt nhẹ nhàng bắt chuyện, bước đến bên cạnh Tiểu Phong. Bàn tay trắng ngần khẽ vỗ lên vai cậu ta: "Đừng lo, mình chỉ trò chuyện thoải mái thôi."
Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng sau khi được cô gái xinh đẹp này vỗ nhẹ một cái, Tiểu Phong cảm thấy vai mình đỡ nặng hẳn đi, cơn đau đầu âm ỉ cũng dứt luôn.
Dường như cậu ta còn nghe thấy thứ gì đó rú lên.
[Chắc là tưởng tượng thôi nhỉ?]
Bề ngoài, Vân Quán Nguyệt tỏ ra đang trò chuyện trấn an bệnh nhân. Thực tế, cú vỗ vai vừa rồi là để cô túm lấy bóng đen kia, bóp cổ nó thật mạnh và lôi ra khỏi người Tiểu Phong.
Con quỷ đó chắc không ngờ lại bị phát hiện, ngơ ngác vài giây rồi gào lên thảm thiết.
Vân Quán Nguyệt bình thản ngồi xuống ghế, kéo ngăn bàn trước mặt ra rồi nhét thẳng cái bóng vào trong. Mọi thao tác trôi chảy đến mức không ai trong phòng, kể cả người đang xem livestream có lòng sinh nghi.
Tiểu Phong đỏ mặt, lí nhí nói: "Chị đẹp lắm..."
Vân Quán Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn em. Nghe nói dạo này điểm số của em tụt xuống, tinh thần cũng không được tốt?"
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Phong lập tức xị xuống, ngập ngừng mãi mới nói được: "Cũng không hẳn, điểm có giảm nhưng vẫn trong mức em dự đoán. Em thấy khó chịu là vì... vì..."
Cậu ta vò đầu, trông rất bực bội: "Em cứ cảm giác có thứ gì đó đi theo em. Mấy lần nửa đêm đi vệ sinh, soi gương xong là thấy bên cạnh mình có một người... Gầy nhom, da trắng bệch, cứ trừng mắt nhìn em.
Em sợ tới mức tỉnh cả ngủ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy mỗi mình trong gương. Giống như tất cả chỉ là ảo giác. Em còn thấy như có cái gì đó đang gặm vào đầu mình vậy, đau nhức kinh khủng, em không cố tình cáu gắt đâu, nhưng thật sự là em không chịu nổi."
Vân Quán Nguyệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Phong gần mười giây. Cuối cùng, cô đã nhìn ra gốc rễ mọi chuyện.
Cô xoay cây bút trong tay vài vòng rồi đi thẳng vào vấn đề: "Có phải trước đó em với bạn bè từng chơi trò gọi hồn, gọi quỷ đúng không?"
Tiểu Phong tròn mắt, thốt lên: "Chị đẹp ơi, sao chị biết hay vậy?"
[Không phải chứ, thằng bé này thực sự bị thứ gì đó dính theo rồi à?]
Trước đó dù Trần Mặc có đấm đá bao nhiêu, Lý Thiên vẫn không hé miệng. Nhưng nghe đến câu này thì cuối cùng hắn ta cũng không nhịn nổi nữa, mỉa mai: "Chân thành? Thôi đi! Chẳng phải cậu chỉ muốn có người đứng cạnh để làm nền cho mình à? Mỗi lần vứt cho tôi vài thứ như bố thí, thấy tôi vui vẻ cảm ơn, trong lòng cậu chắc khoái chí lắm đúng không?"
Trần Mặc: "?"
Và thế là, hai gã đàn ông lao vào khẩu chiến ngay giữa livestream.
[Không thể tin nổi, cái tên Lý Thiên này đúng là không biết hưởng phúc! Nếu tôi mà có một người bạn như Trần Mặc, tôi đã cung phụng người ta lên bàn thờ rồi, bảo gì cũng nghe!]
[Không thích thì nói mẹ ra, chứ vừa ghét người ta vừa nhận quà thì khác gì vừa làm... mà còn giả vờ thanh cao?]
Cãi qua cãi lại một hồi, cảm xúc đang sôi sục của Trần Mặc chợt nguội lạnh. Cậu ta nhìn người bạn đã quen gần mười năm như một kẻ xa lạ.
"Tôi không muốn cãi nữa. Chúng ta thế là xong."
Trần Mặc liếc qua Lý Thiên và bạn gái cũ, lạnh lùng để lại một câu: "Từ giờ tôi không muốn nhìn mặt hai người nữa."
Nói xong, cậu ta rời khỏi căn phòng.
Phải đến khi xuống đến tầng trệt, Trần Mặc mới sực nhớ ra livestream vẫn còn đang bật.
Cậu ta vội rút điện thoại ra, mặt đen như mực, không nói lấy một câu.
Vân Quán Nguyệt nhướng mày, cười nhẹ: "Sao rồi? Giờ thì thấy tôi nói có đúng không?"
Từ nhỏ Trần Mặc đã quen sống dưới cái bóng kiểm soát của chị gái nên cũng biết mềm mỏng đúng lúc: "Đúng, bác sĩ Vân đúng là thần bói toán! Tôi nói là làm, giờ vào tặng luôn “đóa hoa” đây."
Thấy vẻ mặt cậu ta vẫn chưa dịu lại, Vân Quán Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi cũng đừng buồn quá. Nhìn bát tự của cậu, trong vài tháng nữa là gặp được người thật sự phù hợp."
“Thôi, thôi."
Trần Mặc lắc đầu như cái trống bỏi: "Chừng này là quá đủ rồi, không yêu đương gì nữa đâu, vừa tổn thương vừa tốn tiền."
Chưa kể còn mất cả thể diện!
Livestream đang có bao nhiêu người theo dõi chứ?
Với kinh nghiệm lăn lộn trên mạng, cậu ta biết rõ chuyện bị cắm sừng công khai thế này chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp nơi.
Trần Mặc lén liếc con số hiển thị lượng xem, trong lòng khóc không ra tiếng.
Xong rồi, giờ thì đời cậu ta có tận năm trăm ngàn người đang xem trực tiếp!
"Giờ coi như xong phần của tôi rồi, tôi ngắt kết nối nhé."
[Khi duyên tới thì ai mà cản được chứ.]
Sau đó cô chủ động kết thúc cuộc gọi.
[Kết nối thêm người nữa đi, nữa đi, nữa đi!]
[Đúng là thời buổi này làm nghề gì cũng vất vả. Làm bác sĩ tâm lý còn phải học cả bát tự, tướng số, xem chỉ tay. Nhưng mà thú thật, tôi lại thấy thích đấy. Có ai biết bác sĩ Vân làm ở đâu không, tôi muốn đặt lịch khám!]
[Tôi vẫn không tin đâu, chắc chắn có kịch bản. Trừ khi cô ấy tính cho tôi thì tôi mới phục!]
[Người trên kia, nói như đang lấy bàn tính đập vô mặt tôi vậy.]
Khu bình luận livestream sôi nổi cực kỳ. Và đúng như Trần Mặc lo, rất nhanh đã có người ghi lại toàn bộ vụ bắt gian rồi tung lên mạng. Niềm vui mà giữ một mình thì phí quá, phải chia sẻ cho cả cộng đồng hóng chuyện mới đúng tinh thần!
Chương 10.1: Có đồ không sạch sẽ
Chưa đến hai phút sau khi kết thúc cuộc gọi, xe đã quay lại khu tòa nhà có phòng tư vấn.
Trợ lý lịch sự mở cửa xe cho Vân Quán Nguyệt, miệng không quên nhắc nhở: "Bệnh nhân Tiểu Phong đã có mặt ở phòng tư vấn rồi. Nhưng trạng thái của cậu ấy vẫn khá tệ, cô vào trong nhớ cẩn thận một chút."
"Cảm ơn, tôi biết rồi." Cô khẽ gật đầu.
Vân Quán Nguyệt đi qua sảnh, thẳng đến phòng tư vấn.
Giữa phòng là thiếu niên Tiểu Phong mà họ từng xem lại trong đoạn ghi hình. Trạng thái của cậu ta rất kém, cả người gần như co rúm lại, ánh mắt đảo quanh như đang đề phòng thứ vô hình gì đó.
Tiếng cửa mở khiến Tiểu Phong giật mình, cậu ta lập tức quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Vân Quán Nguyệt chỉ dừng trên người cậu ta vài giây, rồi nhanh chóng chuyển sang thứ đang lơ lửng bên cạnh.
Bóng đen kia vẫn bám chặt trên vai Tiểu Phong, hai tay ôm lấy đầu cậu ta như đang cân nhắc xem nên cắn chỗ nào. Dương khí trên người cậu ta đã gần như cạn kiệt.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cậu ta cũng đi gặp Diêm Vương.
"Chào em, chị là chuyên gia tâm lý Vân Quán Nguyệt, em có thể gọi chị là bác sĩ Vân."
Vân Quán Nguyệt nhẹ nhàng bắt chuyện, bước đến bên cạnh Tiểu Phong. Bàn tay trắng ngần khẽ vỗ lên vai cậu ta: "Đừng lo, mình chỉ trò chuyện thoải mái thôi."
Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng sau khi được cô gái xinh đẹp này vỗ nhẹ một cái, Tiểu Phong cảm thấy vai mình đỡ nặng hẳn đi, cơn đau đầu âm ỉ cũng dứt luôn.
Dường như cậu ta còn nghe thấy thứ gì đó rú lên.
[Chắc là tưởng tượng thôi nhỉ?]
Bề ngoài, Vân Quán Nguyệt tỏ ra đang trò chuyện trấn an bệnh nhân. Thực tế, cú vỗ vai vừa rồi là để cô túm lấy bóng đen kia, bóp cổ nó thật mạnh và lôi ra khỏi người Tiểu Phong.
Con quỷ đó chắc không ngờ lại bị phát hiện, ngơ ngác vài giây rồi gào lên thảm thiết.
Vân Quán Nguyệt bình thản ngồi xuống ghế, kéo ngăn bàn trước mặt ra rồi nhét thẳng cái bóng vào trong. Mọi thao tác trôi chảy đến mức không ai trong phòng, kể cả người đang xem livestream có lòng sinh nghi.
Tiểu Phong đỏ mặt, lí nhí nói: "Chị đẹp lắm..."
Vân Quán Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn em. Nghe nói dạo này điểm số của em tụt xuống, tinh thần cũng không được tốt?"
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Phong lập tức xị xuống, ngập ngừng mãi mới nói được: "Cũng không hẳn, điểm có giảm nhưng vẫn trong mức em dự đoán. Em thấy khó chịu là vì... vì..."
Cậu ta vò đầu, trông rất bực bội: "Em cứ cảm giác có thứ gì đó đi theo em. Mấy lần nửa đêm đi vệ sinh, soi gương xong là thấy bên cạnh mình có một người... Gầy nhom, da trắng bệch, cứ trừng mắt nhìn em.
Em sợ tới mức tỉnh cả ngủ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy mỗi mình trong gương. Giống như tất cả chỉ là ảo giác. Em còn thấy như có cái gì đó đang gặm vào đầu mình vậy, đau nhức kinh khủng, em không cố tình cáu gắt đâu, nhưng thật sự là em không chịu nổi."
Vân Quán Nguyệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Phong gần mười giây. Cuối cùng, cô đã nhìn ra gốc rễ mọi chuyện.
Cô xoay cây bút trong tay vài vòng rồi đi thẳng vào vấn đề: "Có phải trước đó em với bạn bè từng chơi trò gọi hồn, gọi quỷ đúng không?"
Tiểu Phong tròn mắt, thốt lên: "Chị đẹp ơi, sao chị biết hay vậy?"
[Không phải chứ, thằng bé này thực sự bị thứ gì đó dính theo rồi à?]
9
0
2 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
