TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 10.1: Có đồ không sạch sẽ

"Lý Thiên, từ giờ trở đi, tôi với cậu cắt đứt hoàn toàn! Coi như bao nhiêu năm chân thành của tôi đều ném cho chó ăn hết rồi!"

Trước đó dù Trần Mặc có đấm đá bao nhiêu, Lý Thiên vẫn không hé miệng. Nhưng nghe đến câu này thì cuối cùng hắn ta cũng không nhịn nổi nữa, mỉa mai: "Chân thành? Thôi đi! Chẳng phải cậu chỉ muốn có người đứng cạnh để làm nền cho mình à? Mỗi lần vứt cho tôi vài thứ như bố thí, thấy tôi vui vẻ cảm ơn, trong lòng cậu chắc khoái chí lắm đúng không?"

Trần Mặc: "?"

Và thế là, hai gã đàn ông lao vào khẩu chiến ngay giữa livestream.

[Không thể tin nổi, cái tên Lý Thiên này đúng là không biết hưởng phúc! Nếu tôi mà có một người bạn như Trần Mặc, tôi đã cung phụng người ta lên bàn thờ rồi, bảo gì cũng nghe!]

[Không thích thì nói mẹ ra, chứ vừa ghét người ta vừa nhận quà thì khác gì vừa làm... mà còn giả vờ thanh cao?]

[Tôi từng gặp kiểu người như vậy, tốt nhất là cắt đứt sớm cho nhẹ lòng.]

Cãi qua cãi lại một hồi, cảm xúc đang sôi sục của Trần Mặc chợt nguội lạnh. Cậu ta nhìn người bạn đã quen gần mười năm như một kẻ xa lạ.

"Tôi không muốn cãi nữa. Chúng ta thế là xong."

Trần Mặc liếc qua Lý Thiên và bạn gái cũ, lạnh lùng để lại một câu: "Từ giờ tôi không muốn nhìn mặt hai người nữa."

Nói xong, cậu ta rời khỏi căn phòng.

Phải đến khi xuống đến tầng trệt, Trần Mặc mới sực nhớ ra livestream vẫn còn đang bật.

Cậu ta vội rút điện thoại ra, mặt đen như mực, không nói lấy một câu.

Vân Quán Nguyệt nhướng mày, cười nhẹ: "Sao rồi? Giờ thì thấy tôi nói có đúng không?"

Từ nhỏ Trần Mặc đã quen sống dưới cái bóng kiểm soát của chị gái nên cũng biết mềm mỏng đúng lúc: "Đúng, bác sĩ Vân đúng là thần bói toán! Tôi nói là làm, giờ vào tặng luôn “đóa hoa” đây."

Cậu ta một hơi gửi liền mười “đóa hoa”.

Thấy vẻ mặt cậu ta vẫn chưa dịu lại, Vân Quán Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi cũng đừng buồn quá. Nhìn bát tự của cậu, trong vài tháng nữa là gặp được người thật sự phù hợp."

“Thôi, thôi."

Trần Mặc lắc đầu như cái trống bỏi: "Chừng này là quá đủ rồi, không yêu đương gì nữa đâu, vừa tổn thương vừa tốn tiền."

Chưa kể còn mất cả thể diện!

Livestream đang có bao nhiêu người theo dõi chứ?

Với kinh nghiệm lăn lộn trên mạng, cậu ta biết rõ chuyện bị cắm sừng công khai thế này chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp nơi.

Trần Mặc lén liếc con số hiển thị lượng xem, trong lòng khóc không ra tiếng.

Xong rồi, giờ thì đời cậu ta có tận năm trăm ngàn người đang xem trực tiếp!

"Giờ coi như xong phần của tôi rồi, tôi ngắt kết nối nhé."

Trước lời tạm biệt của Trần Mặc, Vân Quán Nguyệt chỉ cười khẽ.

[Khi duyên tới thì ai mà cản được chứ.]

Sau đó cô chủ động kết thúc cuộc gọi.

[Kết nối thêm người nữa đi, nữa đi, nữa đi!]

[Đúng là thời buổi này làm nghề gì cũng vất vả. Làm bác sĩ tâm lý còn phải học cả bát tự, tướng số, xem chỉ tay. Nhưng mà thú thật, tôi lại thấy thích đấy. Có ai biết bác sĩ Vân làm ở đâu không, tôi muốn đặt lịch khám!]

[Tôi vẫn không tin đâu, chắc chắn có kịch bản. Trừ khi cô ấy tính cho tôi thì tôi mới phục!]

[Người trên kia, nói như đang lấy bàn tính đập vô mặt tôi vậy.]

Khu bình luận livestream sôi nổi cực kỳ. Và đúng như Trần Mặc lo, rất nhanh đã có người ghi lại toàn bộ vụ bắt gian rồi tung lên mạng. Niềm vui mà giữ một mình thì phí quá, phải chia sẻ cho cả cộng đồng hóng chuyện mới đúng tinh thần!

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.