TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Thương Trì nghỉ ở nhà hai ngày rồi lại quay về công việc nghiên cứu. Nhân tiện mấy đồng nghiệp cũng được nghỉ, không khí trong viện khá thoải mái.

Cuối tuần đến, ba mẹ Thương Hành lại bận công tác, nhắn tin nhờ anh qua đón cháu gái Mãn Mãn, tiện thể đưa bé đi học luôn. Thế là Thương Trì phải lết thân về nhà.

Vừa bước vào cửa, anh đã nghe thấy giọng nói non nớt đầy vẻ nịnh nọt vang lên: “Bà ơi, váy của bà hôm nay siêu đẹp luôn á!”

Hạ Ngâm nhịn không được bật cười: “Thật à? Vậy hôm nay đẹp hơn váy hôm qua không?”

Cô bé vênh mặt, mạnh miệng đáp: “Bà mặc gì cũng đẹp hết!”

Hạ Ngâm cười khanh khách, ôm con bé lên thơm hai cái vào má phúng phính của nó.

Hai bà cháu vừa cười vừa nựng, Thương Trì đứng bên cạnh thấy cảnh này chỉ cảm thấy... lạc lõng và lười giao tiếp.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mãn Mãn quay đầu lại nhìn, mắt sáng rỡ, hét lên một tiếng.

“Chú nhỏ, hôm nay ngầu quá trời luôn!”

Thương Trì mặc áo khoác denim đen, phối với quần cùng tông, nước da trắng nổi bật dưới mái tóc rẽ nhẹ để lộ gương mặt góc cạnh, lạnh lùng.

Anh nhướng mày: “Mắt nhìn cũng không tệ đấy.”

Hạ Ngâm trước khen một câu, sau lại bắt đầu lôi chuyện cũ: “Hồi cấp ba còn lo con giống anh, yêu sớm này nọ, ai ngờ ngày nào cũng ôm cái CLB robot không rời. Mong con lên đại học kiếm bạn gái, cuối cùng vẫn là ôm đống máy móc cả ngày. Giờ thì gần ba mươi rồi mà vẫn..."

Thương Trì mặt không cảm xúc, ôm lấy tiểu công chúa mập mạp, xoay người chuẩn bị đi: “Mãn Mãn, đi học thôi.”

Hạ Ngâm trừng mắt, nhanh chóng đi theo sau.

“Tiện đường thì chở luôn mẹ đi phòng tập yoga. Khóa của mẹ và lớp đàn cổ của Mãn Mãn cùng hướng.”

Thương Trì lười đáp lại, chỉ hừ nhẹ.

Chỉ là khi nghe đến chữ “yoga”, bước chân anh thoáng khựng lại.

Ra đến gara, Hạ Ngâm mới nhớ ra: “Ê, quên hỏi, hôm nay con lái xe nào vậy?”

Thương Trì nhíu mày: “Chiếc SUV hay lái chứ xe nào.”

Hạ Ngâm nhăn mặt: “Không được, xe đó đắt quá, không hợp với hình tượng ‘phụ nữ thanh tao có chút tiền’ của mẹ.”

“Thôi, gọi tài xế chở đi cho rồi, khỏi để con nói mẹ bóc lột sức lao động và thời gian quý báu của con.”

Thương Trì: “...”

Trước đây thì chắc anh sẽ ậm ừ cho qua, mừng vì bớt được việc. Nhưng hôm nay, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hơi cau mày.

“Vậy mẹ nói đi, lấy xe nào.”

Thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Hạ Ngâm, Thương Trì dửng dưng nhìn lại, như chẳng buồn quan tâm: “Anh hai nhờ con đón Mãn Mãn, tiện đường đưa mẹ thôi.”

Thật tốt, vẫn là cái thằng con trai tức chết người không đền mạng.

Hạ Ngâm giấu nghi hoặc trong lòng, chỉ tay chọn bừa: “Chiếc rẻ nhất, xe Đức kìa, hợp hình tượng.”

Sau khi đưa Mãn Mãn đến lớp học đàn, lớp chỉ có hai bé Mãn Mãn và bạn cùng lớp tên Bánh Trôi.

Trợ giảng đứng đón ở cửa, thấy Thương Trì thì hơi ngẩn ra, đỏ mặt hỏi: “Chào anh, anh là người nhà của bé Mãn Mãn ạ?”

Thương Trì còn chưa kịp trả lời, Mãn Mãn đã nhanh miệng: “Là chú nhỏ của con!”

Nói xong, con bé bắt đầu ngọ nguậy đòi xuống.

“Chú nhỏ, tới nơi rồi, chú về đi, con đi học đây.”

Thương Trì nhíu mày, hơi ngạc nhiên.

“Lần trước đưa tới, còn mè nheo không muốn đi, hỏi chú cách trốn học. Hôm nay sao tự nhiên hào hứng vậy?”

Đôi mắt Mãn Mãn long lanh lấp lánh, mặt mày hớn hở: “Tại hôm nay có cô giáo xinh đẹp dạy học đó!”

Vừa nói vừa giơ tay múa may diễn tả: “Xinh ơi là xinh!”

Trợ giảng dịu dàng giải thích: “Hôm trước giáo viên chính bị ốm, nhờ bạn dạy thay. Hai bé đều rất thích cô giáo đó, nên trung tâm mời cô ấy mỗi tháng dạy một buổi.”

Thương Trì gật đầu, cúi xuống đặt Mãn Mãn xuống đất, búng nhẹ lên trán bé.

“Nhỏ vậy mà đã mê ngoại hình.”

Trợ giảng nắm tay Mãn Mãn, lấy điện thoại ra dò hỏi: “Anh có thể cho em WeChat không? Tiện liên lạc khi cần trao đổi tình hình bé.”

Thương Trì đứng thẳng dậy, từ chối khéo: “Không cần, cứ liên hệ với ba mẹ cháu là được.”

Sau đó cúi đầu nói với Mãn Mãn: “Lát nữa chú tới đón con.”

Mãn Mãn gật gù, làm bộ già dặn: “Biết rồi, biết rồi.”

Thương Trì quay người rời đi, còn nghe vang vọng sau lưng giọng con bé la lớn: “Cô giáo Điềm Điềm! Bà nội con nói, chú nhỏ không thích con trai cũng không thích con gái, mà là thích máy móc! Sau này ôm robot sống cả đời luôn á!”

Thương Trì: “?”

Mẹ anh ở nhà mỗi ngày nói gì với trẻ con thế không biết. Đưa Mãn Mãn xong, lại đến lượt đưa Hạ Ngâm.

Chỗ yoga cách lớp học không xa, Thương Trì đỗ xe xong liền lười biếng ngồi trong không gian hẹp, chân dài khó chịu co lại.

Hạ Ngâm xách túi, cười tủm tỉm: “Tiện ghé xem em gái tương lai của con luôn.”

Thương Trì nhướng mày: “Cái gì em gái, đừng có nói linh tinh. Ba nghe thấy lại tưởng mẹ dan díu với đàn ông bên ngoài.”

Hạ Ngâm cười dịu dàng, giơ tay vỗ đầu anh một cái, vừa nói vừa nghiến răng: “Không nói được lời hay thì im đi cho nhờ.”

Hai người vào phòng yoga, lễ tân đón: “Chị Hạ tới rồi, bà chủ đang đợi chị ở phòng số 1.”

Hạ Ngâm cười nói đôi câu, Thương Trì đứng sau mắt đảo một vòng.

Bỗng Hạ Ngâm nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "Tiểu Trúc đâu? Con bé với bà chủ đang tập trong phòng à?”

Lễ tân lắc đầu: “Tiểu Nhược đi làm thêm hôm nay không có ở đây.”

Hạ Ngâm tiếc nuối, quay đầu nhìn Thương Trì: “Không gặp được em gái Tiểu Trúc của con rồi.”

Thương Trì chau mày, lặp lại: “Em giái Tiểu Trúc?”

Hạ Ngâm giả vờ ngạc nhiên: “Chính là Tiểu Nhược đó, không lẽ con không biết tên Nhược là chỉ một loại trúc à? Nhũ danh của người ta là Tiểu Trúc mà.”

Thương Trì: “...”

Hạ Ngâm: “Không sao, về sau sẽ thành em gái của con, biết giờ vẫn còn kịp.”

Thương Trì: “...”

Hạ Ngâm nói xong, thấy vui vẻ liền quay người đi thay đồ.

Thương Trì cười khẩy một tiếng, định quay về thì ánh mắt lại dừng lại ở góc tường.

Một bức ảnh treo ở phía trên.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.