TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Nghĩa trang nằm ở khu Bắc Giao, Minh Nhược bắt taxi đi mất nửa tiếng mới đến nơi.

Cô thanh toán tiền xe, xuống xe, chống gậy dò đường gõ hai cái trên mặt đất, tìm được mép vỉa hè quen thuộc rồi bước theo hướng mà mình đã ghi nhớ trong lòng.

Tiếng gậy chạm đất vang đều, có tiết tấu: Cốc, cốc, cốc.

Từ xa, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tới: "Tiểu Nhược đó à?"

Minh Nhược bước nhanh hơn, giọng cao lên một chút: "Dạ, là cháu đây, chú ơi."

Cô mới đi được vài bước, chú trông nghĩa trang đã nhanh chóng chạy tới.

Không phải lần đầu gặp, ông chú đã rất quen thuộc với cô, chủ động đưa tay để cô vịn vào, rồi dẫn cô đi về phía khu mộ.

"Tuần trước chú còn thấy cháu tới rồi mà, sao hôm nay lại đến nữa vậy? Gặp chuyện buồn hả?"

Minh Nhược lắc đầu, mỉm cười: "Là gặp được người mình luôn muốn gặp, nên vui lắm. Muốn đến chia sẻ với mẹ một chút."

Ông chú bật cười vui vẻ, gật đầu hai cái: "Vậy là tốt rồi."

Mộ mẹ Minh Nhược nằm ở khu giữa nghĩa trang, khi đưa cô tới nơi, ông chú cũng lặng lẽ rời đi.

Cuối thu, gió lùa qua những hàng cây khô tạo thành âm thanh xào xạc buồn bã, khiến bầu không khí ở nghĩa trang càng thêm tĩnh lặng và hiu quạnh.

Minh Nhược từ tốn lần tìm chỗ ngồi xuống, đặt gậy dò đường sang bên cạnh.

"Mẹ ơi," cô nhẹ giọng lên tiếng, "hôm nay con gặp lại anh ấy rồi."

Ngoài dự đoán.

Kể từ sau lần tai nạn đó, đã trôi qua rất lâu rất lâu. Giọng nói của chàng trai năm xưa trong ký ức cũng dần trở nên mơ hồ.

Minh Nhược từng nghĩ, dù có gặp lại, có lẽ cô cũng sẽ chẳng nhận ra giọng anh.

Nhưng hôm nay, tại quán cà phê, khi nghe giọng nói trầm thấp ấy vang lên bên tai, cô không hề do dự hay nghi ngờ. Chỉ biết, đó chính là anh.

Vết chai nơi hõm tay chỉ là lần xác nhận cuối cùng.

Hóa ra trong thế giới của cô, dấu vết của anh sâu đậm hơn cô tưởng rất nhiều.

Gió thu khẽ thổi, cây bạch dương xào xạc lay động.

Minh Nhược nghiêng đầu lắng nghe, một lúc lâu sau, đôi mắt cong lên, khẽ hỏi: "Mẹ cũng vui thay cho con đúng không?"

"Từ đầu con đã biết, anh ấy không phải người vô tâm."

Sau khi mất thị lực, những giác quan khác càng trở nên nhạy bén.

Thương Trì từng nói mình nghiện thuốc nặng.

Nhưng trên người anh không có chút mùi thuốc nào, ngược lại là hương thơm sạch sẽ, nhẹ nhàng dễ chịu. Hoàn toàn không giống người hút thuốc lâu năm.

Anh sợ nếu từ chối thẳng ngay lần gặp đầu tiên sẽ khiến cô gái mất mặt, nên đã chọn cách nói vòng vo.

Minh Nhược hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn giả vờ như không biết, im lặng nghe anh nói.

Cô thu chân lại, ôm gối, đặt cằm lên đầu gối, để gió cuốn lời mình đi.

"Biết anh ấy là người tốt, vậy là đủ rồi."

"Con... cũng ổn lắm mà."

...

Chiếc xe thương vụ lặng lẽ lướt vào gara.

Thương Trì bước xuống từ hàng ghế sau, vừa vào tới sân đã thấy Hạ Ngâm đang chậm rãi pha trà dưới mái hiên vườn.

Hơi nước trắng bốc lên từ ấm trà, lấp lánh dưới nắng chiều như ánh sáng nhỏ vụn.

Một khung cảnh yên bình, đậm chất tĩnh tại.

Thương Trì chỉ cảm thấy nhức đầu, mặt lạnh đi tới.

Hạ Ngâm không ngẩng đầu, chỉ cười nhạt: "Nhanh vậy đã về rồi à?"

Anh kéo ghế mây ngồi xuống, buông lời châm chọc: "Giờ mẹ cũng bắt đầu làm bộ như mấy bà thím độc tài rồi hả?"

Hạ Ngâm lườm anh: "Nếu mẹ thực sự độc tài, thì đã bắt hai người đi đăng ký kết hôn từ lâu rồi!"

Thương Trì bật cười khẽ.

Anh nhìn chằm chằm vào ấm trà đang sôi sùng sục, giọng thản nhiên như thể chỉ tiện miệng hỏi: "Ít ra cũng nên cho con biết trước tình hình một chút chứ. Không sợ con lỡ lời xúc phạm người ta à?"

Hạ Ngâm ngẩng đầu nhìn anh: "Tình hình gì?"

Thương Trì hơi đổi tư thế, nhíu mày: "Đôi mắt của cô ấy..."

"Ý là con kỳ thị người khuyết tật à?"

"Làm ơn đừng vặn vẹo ý con như thế, cũng đừng gán nhãn người xấu cho con."

Hạ Ngâm nâng ấm trà nhỏ, rót một chén trà hoa vào ly pha lê, đẩy tới trước mặt Thương Trì.

Lúc này mới từ tốn nói: "Tiểu Nhược là do bệnh nên mới như thế, mẹ thích tính cách dịu dàng và tinh tế của con bé, nên mới muốn con gặp thử."

"Về chuyện con bé không nhìn thấy," Hạ Ngâm cười nhạt, "nói một câu hơi khó nghe, nhiều người sáng mắt đấy, nhưng lại chẳng nhìn đúng đường, chẳng bằng người mù."

"Thôi được rồi, con về nhanh thế này, mẹ đây cũng đoán được kết quả. Nếu không muốn nói thì để mẹ hỏi thẳng Tiểu Nhược xem có muốn nhận mẹ nuôi không."

Hạ Ngâm cười tủm tỉm: "Coi như hôm nay con gặp em gái mình đi."

"..."

Thương Trì không đổi sắc, cầm ly trà hoa uống một hơi cạn sạch, rồi đứng dậy.

"Con đi nghỉ đây, bữa tối đừng gọi."

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.