0 chữ
Chương 23
Chương 23
Biết cô thích phong cách đơn giản, Thương Trì chọn một sợi dây chuyền bạch kim mảnh, thiết kế thanh thoát.
khi điều chỉnh qua loa, dây chuyền lạnh ngắt cũng dần ấm lên trong tay anh, vòng qua vai Minh Nhược, khéo léo buông xuống làn da cổ trắng như tuyết.
Anh cài chốt, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi được.
Để chụp ảnh đăng ký kết hôn, studio đã chọn cho Minh Nhược một chiếc váy trắng cổ vuông, điểm xuyết vài bông hoa nhài nhỏ, tăng thêm vẻ thanh lịch dịu dàng.
Một trong số đó nằm nghiêng trên cổ áo.
Thương Trì cao, Minh Nhược lại đang hơi cúi đầu. Chiếc cổ mảnh mai trắng ngần lộ rõ dưới ánh đèn. Ánh nhìn của anh lướt theo đường cong ấy, chạm đến cánh hoa nhài đang khẽ rung.
Nhẫn cưới đeo thành dây chuyền, theo hơi thở mà nhẹ nhàng lay động.
Ngay cả cánh hoa kia cũng run lên khe khẽ.
Mềm mại, yếu ớt.
“Vẫn chưa xong à?”
Cảm giác mỏi cổ khiến Minh Nhược khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Thương Trì ho nhẹ, nhanh chóng rút tay lại, giọng khàn khàn: “Xong rồi.”
Minh Nhược không phát hiện có gì lạ, ngẩng đầu lên, khẽ vén tóc ra sau cổ.
Cánh hoa nhài chạm vào da, nhẹ nhàng che đi tất cả.
Thương Trì lùi lại một bước, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt mới rời khỏi vùng cổ trắng nõn của cô.
“Chiều dài có cần điều chỉnh lại không?”
Minh Nhược giơ tay chạm vào nhẫn cưới đeo trên ngực, lắc đầu: “Vừa đẹp.”
Đầu ngón tay hơi ửng hồng chạm vào làn da trắng, ánh sáng trong tiệm phản chiếu qua viên kim cương khiến người ta khó lòng dời mắt.
Thương Trì cụp mi, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt. Một lúc sau mới cất giọng: “Vậy là tốt rồi.”
Anh xoay người, đi đến quầy khác, định chọn một chiếc nhẫn nam giới.
Có lẽ tiếng bước chân khiến Minh Nhược hiểu nhầm điều gì.
Cô lảo đảo vài bước đuổi theo, suýt chút nữa va vào ghế gần quầy.
Thương Trì phản ứng kịp thời, kéo cô lại, vòng tay ôm trọn vào lòng.
Không biết là lo lắng hay căng thẳng, nhịp tim anh đột nhiên tăng nhanh, giọng nói cũng hơi gấp: “Bên kia có ghế, em...”
Cổ tay áo vest bị một bàn tay nhỏ trắng mịn giữ lấy.
Minh Nhược ngẩng mặt lên, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh đèn trần, vụng về mà bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Nhẫn của anh đâu?”
Thương Trì sững lại: “Gì cơ?”
Minh Nhược chớp mi, ánh mắt long lanh ánh sáng. Mỗi lần cất lời, cánh môi mỏng lại khẽ mở khẽ khép, đôi khi hơi chu lên, đè nhẹ lên bờ môi nhỏ nhắn.
Nói gì đó không rõ ràng.
Thương Trì nheo mắt nhìn đôi môi mềm mại kia, trong cổ họng khẽ khô nóng.
Nhìn mềm đến mức muốn cắn một cái.
Tới khi Minh Nhược nói xong, theo thói quen liếʍ nhẹ môi dưới, đầu lưỡi hồng hồng chợt lóe qua rồi biến mất, để lại làn nước mỏng óng ánh.
Thương Trì mất nửa nhịp mới kịp hiểu câu cô vừa nói.
Cô bảo: “Nhẫn của em là anh đeo cho rồi. Vậy còn nhẫn của anh không phải cũng nên để em đeo cho anh sao?"
Dĩ nhiên là Thương Trì muốn được cô đeo nhẫn.
Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, cô kẹp giữa hai đầu ngón tay, lặng lẽ thử đeo. Nhẫn dành cho tay đàn ông, khi tròng vào ngón trỏ thì lập tức lỏng lẻo, rơi xuống một cách dễ dàng, vẫn còn dư kha khá khoảng trống để cử động.
Cô biết Thương Trì vai rộng, xương người cũng to. Nhưng không ngờ cả ngón tay anh cũng to hơn cô nhiều đến thế.
Khó trách mỗi lần nắm tay, anh dễ dàng bao trọn tay cô trong lòng bàn tay mình.
Tim Minh Nhược chợt dâng lên một cảm giác khó tả, âm ấm, dần dần lan ra từ l*иg ngực, lan đến tận mang tai.
“Tiểu Trúc?”
Giọng nói trầm thấp, chậm rãi vang lên.
Lông mi Minh Nhược khẽ run, cô vội vàng “ừm” một tiếng, rồi đưa tay trái ra.
Một bàn tay ấm áp và rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên.
Những ngón tay dài thả lỏng, hơi cong lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay cô.
Anh không có thói quen để móng tay dài.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Minh Nhược.
Không có móng tay, chỉ có đầu ngón tay ấm áp, mềm mại. Mỗi khi anh khẽ co duỗi, tựa như chuồn chuồn lướt nước lướt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, ngứa ngáy và dịu dàng đến kỳ lạ.
Minh Nhược mím môi, khóe mắt khẽ cong lên trong vô thức.
Tốt thật.
Nếu Thương Trì vốn đã quen như vậy, thì cô cũng có thể thoải mái hơn chút.
Hồi mới bị mù, Tề Lam từng dẫn chồng và con gái đến bệnh viện thăm cô. Khi đó, Minh Nhược đang tập đi, không cẩn thận đυ.ng đầu gối vào đồ rồi ngã xuống, may mà được cô giáo đỡ kịp.
Chỉ là móng tay dài của Tề Lam lúc đó vô tình cào một đường dài trên tay cô, lập tức sưng đỏ.
Từ đó về sau, Tề Lam bắt cả nhà thường xuyên cắt móng tay.
Giờ đây Minh Nhược đã quen đi lại trong bóng tối, có gậy dò đường nên rất ít khi vấp ngã.
Nhưng việc giữ móng tay gọn gàng đã trở thành thói quen trong nhà họ Tề.
khi điều chỉnh qua loa, dây chuyền lạnh ngắt cũng dần ấm lên trong tay anh, vòng qua vai Minh Nhược, khéo léo buông xuống làn da cổ trắng như tuyết.
Anh cài chốt, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi được.
Để chụp ảnh đăng ký kết hôn, studio đã chọn cho Minh Nhược một chiếc váy trắng cổ vuông, điểm xuyết vài bông hoa nhài nhỏ, tăng thêm vẻ thanh lịch dịu dàng.
Một trong số đó nằm nghiêng trên cổ áo.
Thương Trì cao, Minh Nhược lại đang hơi cúi đầu. Chiếc cổ mảnh mai trắng ngần lộ rõ dưới ánh đèn. Ánh nhìn của anh lướt theo đường cong ấy, chạm đến cánh hoa nhài đang khẽ rung.
Nhẫn cưới đeo thành dây chuyền, theo hơi thở mà nhẹ nhàng lay động.
Ngay cả cánh hoa kia cũng run lên khe khẽ.
“Vẫn chưa xong à?”
Cảm giác mỏi cổ khiến Minh Nhược khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Thương Trì ho nhẹ, nhanh chóng rút tay lại, giọng khàn khàn: “Xong rồi.”
Minh Nhược không phát hiện có gì lạ, ngẩng đầu lên, khẽ vén tóc ra sau cổ.
Cánh hoa nhài chạm vào da, nhẹ nhàng che đi tất cả.
Thương Trì lùi lại một bước, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt mới rời khỏi vùng cổ trắng nõn của cô.
“Chiều dài có cần điều chỉnh lại không?”
Minh Nhược giơ tay chạm vào nhẫn cưới đeo trên ngực, lắc đầu: “Vừa đẹp.”
Đầu ngón tay hơi ửng hồng chạm vào làn da trắng, ánh sáng trong tiệm phản chiếu qua viên kim cương khiến người ta khó lòng dời mắt.
Thương Trì cụp mi, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt. Một lúc sau mới cất giọng: “Vậy là tốt rồi.”
Anh xoay người, đi đến quầy khác, định chọn một chiếc nhẫn nam giới.
Cô lảo đảo vài bước đuổi theo, suýt chút nữa va vào ghế gần quầy.
Thương Trì phản ứng kịp thời, kéo cô lại, vòng tay ôm trọn vào lòng.
Không biết là lo lắng hay căng thẳng, nhịp tim anh đột nhiên tăng nhanh, giọng nói cũng hơi gấp: “Bên kia có ghế, em...”
Cổ tay áo vest bị một bàn tay nhỏ trắng mịn giữ lấy.
Minh Nhược ngẩng mặt lên, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh đèn trần, vụng về mà bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Nhẫn của anh đâu?”
Thương Trì sững lại: “Gì cơ?”
Minh Nhược chớp mi, ánh mắt long lanh ánh sáng. Mỗi lần cất lời, cánh môi mỏng lại khẽ mở khẽ khép, đôi khi hơi chu lên, đè nhẹ lên bờ môi nhỏ nhắn.
Nói gì đó không rõ ràng.
Thương Trì nheo mắt nhìn đôi môi mềm mại kia, trong cổ họng khẽ khô nóng.
Tới khi Minh Nhược nói xong, theo thói quen liếʍ nhẹ môi dưới, đầu lưỡi hồng hồng chợt lóe qua rồi biến mất, để lại làn nước mỏng óng ánh.
Thương Trì mất nửa nhịp mới kịp hiểu câu cô vừa nói.
Cô bảo: “Nhẫn của em là anh đeo cho rồi. Vậy còn nhẫn của anh không phải cũng nên để em đeo cho anh sao?"
Dĩ nhiên là Thương Trì muốn được cô đeo nhẫn.
Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, cô kẹp giữa hai đầu ngón tay, lặng lẽ thử đeo. Nhẫn dành cho tay đàn ông, khi tròng vào ngón trỏ thì lập tức lỏng lẻo, rơi xuống một cách dễ dàng, vẫn còn dư kha khá khoảng trống để cử động.
Cô biết Thương Trì vai rộng, xương người cũng to. Nhưng không ngờ cả ngón tay anh cũng to hơn cô nhiều đến thế.
Khó trách mỗi lần nắm tay, anh dễ dàng bao trọn tay cô trong lòng bàn tay mình.
Tim Minh Nhược chợt dâng lên một cảm giác khó tả, âm ấm, dần dần lan ra từ l*иg ngực, lan đến tận mang tai.
“Tiểu Trúc?”
Giọng nói trầm thấp, chậm rãi vang lên.
Lông mi Minh Nhược khẽ run, cô vội vàng “ừm” một tiếng, rồi đưa tay trái ra.
Một bàn tay ấm áp và rộng lớn nhẹ nhàng đặt lên.
Những ngón tay dài thả lỏng, hơi cong lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay cô.
Anh không có thói quen để móng tay dài.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Minh Nhược.
Không có móng tay, chỉ có đầu ngón tay ấm áp, mềm mại. Mỗi khi anh khẽ co duỗi, tựa như chuồn chuồn lướt nước lướt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, ngứa ngáy và dịu dàng đến kỳ lạ.
Minh Nhược mím môi, khóe mắt khẽ cong lên trong vô thức.
Tốt thật.
Nếu Thương Trì vốn đã quen như vậy, thì cô cũng có thể thoải mái hơn chút.
Hồi mới bị mù, Tề Lam từng dẫn chồng và con gái đến bệnh viện thăm cô. Khi đó, Minh Nhược đang tập đi, không cẩn thận đυ.ng đầu gối vào đồ rồi ngã xuống, may mà được cô giáo đỡ kịp.
Chỉ là móng tay dài của Tề Lam lúc đó vô tình cào một đường dài trên tay cô, lập tức sưng đỏ.
Từ đó về sau, Tề Lam bắt cả nhà thường xuyên cắt móng tay.
Giờ đây Minh Nhược đã quen đi lại trong bóng tối, có gậy dò đường nên rất ít khi vấp ngã.
Nhưng việc giữ móng tay gọn gàng đã trở thành thói quen trong nhà họ Tề.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
