0 chữ
Chương 24
Chương 24
Chỉ một thoáng mất tập trung, Minh Nhược nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô nâng tay Thương Trì lên, kẹp chiếc nhẫn cưới giữa hai ngón tay, bắt đầu đeo vào.
Từ lòng bàn tay cô hướng lên, lướt qua ngón út, đến đúng ngón áp út.
Nhẫn bạch kim được cô đẩy vào ngón tay anh, trượt nhẹ một mạch.
Minh Nhược khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Tay anh vốn đang đặt yên trong lòng bàn tay cô, đột nhiên nâng lên nhẹ nhàng, giống như đang thưởng thức chiếc nhẫn. Ngay sau đó, anh trở tay, nắm lấy tay cô.
Luồng hơi thở mát lạnh tiến sát bên tai, giọng nói trầm ấm xen chút ý cười vang lên khẽ khàng: “Vậy là... chúc mừng cô dâu chú rể vừa trao nhẫn xong.”
Thương Trì nói tiếp: “Từ giờ trở đi, chúng ta là của nhau.”
Sau khi tiễn xong thợ trang điểm, Thương Trì lại quay về vai trò tài xế.
Hai tay đặt lên vô lăng, nhưng ánh mắt thì lại lơ đãng, hết nhìn đường lại liếc xuống ngón tay đeo nhẫn.
Bên ghế phụ, Minh Nhược ngồi ngay ngắn, đang nhỏ giọng lẩm bẩm tính toán: “Nếu anh dọn sang đây ở, thì chỉ cần mang theo quần áo là được. Dép, bàn chải, đồ vệ sinh trong nhà đều có sẵn.”
“Không biết chỗ đỗ xe dưới hầm còn trống không, để em hỏi bác bảo vệ. Nếu có thì báo biển số xe của anh vào hệ thống, khỏi sợ bị chặn.”
“Ở nhà em hay nấu mì với sủi cảo ăn. Nếu anh muốn vào bếp thì chắc phải đi siêu thị mua thêm gia vị với đồ ăn. À đúng rồi, đối diện cổng khu có siêu thị đồ tươi sống, đồ gì cũng có.”
Giọng cô dịu dàng như suối chảy, vài câu thôi đã vẽ ra một bức tranh cuộc sống gia đình ấm áp, đầy hơi thở đời thường.
Thương Trì chỉ lặng lẽ phụ họa: “Ừ, tối nay anh về sắp xếp đồ.”
“Xe này anh ít lái, lần sau nhớ ghi biển vào hệ thống.”
“Anh biết nấu, sau này muốn ăn gì thì cứ bảo.”
Thương Trì nghiêng đầu, liếc nhìn Minh Nhược ở bên cạnh.
Mỗi lời cô nói, mỗi chi tiết cô tính toán, đều khiến anh cảm thấy như họ là cặp vợ chồng mới cưới thật sự, đã bên nhau lâu năm, giờ đang bàn chuyện cuộc sống sau hôn nhân.
Ảo giác đó cũng có thể biến thành hiện thực.
Thương Trì cúi mắt, khẽ cười.
Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh nhỏ giọng: “Lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.”
Minh Nhược hơi nghiêng đầu: “Chuyện gì vậy?”
Thương Trì gõ tay lên vô lăng, thoáng đau đầu.
Nói sao cho dễ hiểu đây?
Tất nhiên là chuyện hôm đi xem mắt, anh đã nói dối quá nhiều, cần phải giải thích.
Nhưng mở miệng kiểu “Thật ra anh không phải nhân viên hợp đồng của Tập đoàn Việt Thâm, mà là... ông chủ” nghe cứ như đang diễn phim. Quá màu mè.
Anh hắng giọng: “Không phải chuyện lớn đâu.”
Minh Nhược thoáng tò mò nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Ừ, được thôi.”
Xe lướt qua ngã tư, ánh mắt Thương Trì thoáng liếc thấy tiệm hoa ven đường. Anh đánh tay lái, đỗ xe vào chỗ trống.
“Đợi anh chút, anh quay lại ngay.”
Thấy Minh Nhược gật đầu, Thương Trì đóng cửa xe, bước nhanh vào tiệm hoa.
Tiếng chuông điện tử vang lên chào đón.
Chủ tiệm đang cắm hoa ngẩng lên: “Chào anh, muốn mua hoa gì ạ?”
Khi Thương Trì bước hẳn vào trong, ánh sáng rọi qua gương mặt tuấn tú khiến chủ tiệm không khỏi tròn mắt, lập tức bước ra khỏi quầy.
“Anh đẹp trai muốn mua hoa tặng ai vậy? Người lớn, bạn học, hay là bạn gái?”
Thương Trì đưa tay chỉ: “Cái đó là hoa gì?”
Anh chỉ bằng bàn tay có đeo nhẫn, ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Chủ tiệm liếc qua, rồi đáp: “Đó là hoa nhài. Vừa mới nhập, còn rất tươi.”
“Hoa nhài mang ý nghĩa tốt lắm. Tặng người mình yêu thì là ‘nguyện em mãi chẳng rời xa’. Nhiều người cũng thích mua cùng với hoa hồng.”
Thương Trì nhướn mày, nhìn chằm chằm vào những bông hoa nhỏ trắng muốt, khóe môi cong nhẹ: “Vậy thì bó đó đi. Tôi mua tặng vợ.”
Trong lúc chủ tiệm bọc hoa, điện thoại của Thương Trì bất chợt đổ chuông.
Anh liếc màn hình, bắt máy.
Vừa kết nối, một giọng khóc nức nở vang lên như trời sập.
Anh giật cả mình, nhìn lại màn hình xác nhận, rồi chau mày: “Làm gì mà khóc như đám tang vậy?”
“Hu hu hu... Thương Trì ơi, ra uống rượu với tôi đi... Ô a a a...”
Giọng bên kia gào thét khiến tai anh muốn điếc. Một người khác giành điện thoại: “Đừng nghe cậu ta! Thằng này vừa bị bạn gái đá xong, đang mượn rượu giải sầu!”
Tiếng chai lọ lách cách loảng xoảng vang lên. Cảnh tượng chắc chắn cực kỳ hỗn loạn.
Từ lòng bàn tay cô hướng lên, lướt qua ngón út, đến đúng ngón áp út.
Nhẫn bạch kim được cô đẩy vào ngón tay anh, trượt nhẹ một mạch.
Minh Nhược khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Tay anh vốn đang đặt yên trong lòng bàn tay cô, đột nhiên nâng lên nhẹ nhàng, giống như đang thưởng thức chiếc nhẫn. Ngay sau đó, anh trở tay, nắm lấy tay cô.
Luồng hơi thở mát lạnh tiến sát bên tai, giọng nói trầm ấm xen chút ý cười vang lên khẽ khàng: “Vậy là... chúc mừng cô dâu chú rể vừa trao nhẫn xong.”
Thương Trì nói tiếp: “Từ giờ trở đi, chúng ta là của nhau.”
Sau khi tiễn xong thợ trang điểm, Thương Trì lại quay về vai trò tài xế.
Hai tay đặt lên vô lăng, nhưng ánh mắt thì lại lơ đãng, hết nhìn đường lại liếc xuống ngón tay đeo nhẫn.
“Không biết chỗ đỗ xe dưới hầm còn trống không, để em hỏi bác bảo vệ. Nếu có thì báo biển số xe của anh vào hệ thống, khỏi sợ bị chặn.”
“Ở nhà em hay nấu mì với sủi cảo ăn. Nếu anh muốn vào bếp thì chắc phải đi siêu thị mua thêm gia vị với đồ ăn. À đúng rồi, đối diện cổng khu có siêu thị đồ tươi sống, đồ gì cũng có.”
Giọng cô dịu dàng như suối chảy, vài câu thôi đã vẽ ra một bức tranh cuộc sống gia đình ấm áp, đầy hơi thở đời thường.
Thương Trì chỉ lặng lẽ phụ họa: “Ừ, tối nay anh về sắp xếp đồ.”
“Xe này anh ít lái, lần sau nhớ ghi biển vào hệ thống.”
Thương Trì nghiêng đầu, liếc nhìn Minh Nhược ở bên cạnh.
Mỗi lời cô nói, mỗi chi tiết cô tính toán, đều khiến anh cảm thấy như họ là cặp vợ chồng mới cưới thật sự, đã bên nhau lâu năm, giờ đang bàn chuyện cuộc sống sau hôn nhân.
Ảo giác đó cũng có thể biến thành hiện thực.
Thương Trì cúi mắt, khẽ cười.
Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh nhỏ giọng: “Lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.”
Minh Nhược hơi nghiêng đầu: “Chuyện gì vậy?”
Thương Trì gõ tay lên vô lăng, thoáng đau đầu.
Nói sao cho dễ hiểu đây?
Tất nhiên là chuyện hôm đi xem mắt, anh đã nói dối quá nhiều, cần phải giải thích.
Nhưng mở miệng kiểu “Thật ra anh không phải nhân viên hợp đồng của Tập đoàn Việt Thâm, mà là... ông chủ” nghe cứ như đang diễn phim. Quá màu mè.
Minh Nhược thoáng tò mò nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Ừ, được thôi.”
Xe lướt qua ngã tư, ánh mắt Thương Trì thoáng liếc thấy tiệm hoa ven đường. Anh đánh tay lái, đỗ xe vào chỗ trống.
“Đợi anh chút, anh quay lại ngay.”
Thấy Minh Nhược gật đầu, Thương Trì đóng cửa xe, bước nhanh vào tiệm hoa.
Tiếng chuông điện tử vang lên chào đón.
Chủ tiệm đang cắm hoa ngẩng lên: “Chào anh, muốn mua hoa gì ạ?”
Khi Thương Trì bước hẳn vào trong, ánh sáng rọi qua gương mặt tuấn tú khiến chủ tiệm không khỏi tròn mắt, lập tức bước ra khỏi quầy.
“Anh đẹp trai muốn mua hoa tặng ai vậy? Người lớn, bạn học, hay là bạn gái?”
Thương Trì đưa tay chỉ: “Cái đó là hoa gì?”
Anh chỉ bằng bàn tay có đeo nhẫn, ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Chủ tiệm liếc qua, rồi đáp: “Đó là hoa nhài. Vừa mới nhập, còn rất tươi.”
“Hoa nhài mang ý nghĩa tốt lắm. Tặng người mình yêu thì là ‘nguyện em mãi chẳng rời xa’. Nhiều người cũng thích mua cùng với hoa hồng.”
Thương Trì nhướn mày, nhìn chằm chằm vào những bông hoa nhỏ trắng muốt, khóe môi cong nhẹ: “Vậy thì bó đó đi. Tôi mua tặng vợ.”
Trong lúc chủ tiệm bọc hoa, điện thoại của Thương Trì bất chợt đổ chuông.
Anh liếc màn hình, bắt máy.
Vừa kết nối, một giọng khóc nức nở vang lên như trời sập.
Anh giật cả mình, nhìn lại màn hình xác nhận, rồi chau mày: “Làm gì mà khóc như đám tang vậy?”
“Hu hu hu... Thương Trì ơi, ra uống rượu với tôi đi... Ô a a a...”
Giọng bên kia gào thét khiến tai anh muốn điếc. Một người khác giành điện thoại: “Đừng nghe cậu ta! Thằng này vừa bị bạn gái đá xong, đang mượn rượu giải sầu!”
Tiếng chai lọ lách cách loảng xoảng vang lên. Cảnh tượng chắc chắn cực kỳ hỗn loạn.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
