0 chữ
Chương 2
Chương 2
Sân bay Cẩm Thành.
Trợ lý Tiểu Phương đứng ở lối ra, căng mắt tìm người trong đám đông.
Khi nhìn thấy một nhóm người vừa rẽ ra từ bên trong, có vài người còn ngoái đầu lại nhìn phía sau, Tiểu Phương lập tức nhấc chân bước nhanh về phía trước.
Quả nhiên, vài giây sau, một bóng dáng cao khoảng 1m9 nổi bật giữa đám đông xuất hiện.
Người đàn ông mặc âu phục đen vừa vặn càng làm nổi bật làn da trắng lạnh như ngọc. Gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ mệt mỏi sau nhiều giờ tăng ca.
Tiểu Phương vui vẻ gọi: “Thương tổng!”
Lông mày Thương Trì hơi động, khẽ nâng mắt nhìn lên.
Tiểu Phương bắt được ánh mắt đó, cười hì hì vẫy tay chào.
Thương Trì lập tức quay đầu, sải bước rời đi.
Tiểu Phương: “...?”
Tiểu Phương: “Thương tổng, nhìn tôi cái coi!”
Lối ra có bao lớn, Tiểu Phương vội vàng đuổi theo, cố rút ngắn khoảng cách.
Vừa nhìn thấy đôi chân dài bọc trong quần tây kia, Tiểu Phương âm thầm oán thán: Chân dài như vậy, ai mà đuổi kịp cho nổi.
Thương Trì nhíu mày, giọng mang theo vẻ mệt mỏi không vui: “Vừa mới xử lý xong mớ rối ren ở chi nhánh, tôi chỉ muốn về ngủ một giấc. Tốt nhất là cậu không có chuyện gì làm phiền tôi.”
Tiểu Phương cười gượng, nhỏ giọng nói: “Là bà chủ dặn tôi đến đón cậu về nghỉ. Xe đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Thương Trì nheo mắt nhìn cậu ta một cái, nửa tin nửa ngờ, bước đến xe.
Vụ lùm xùm ở chi nhánh lần này, người phụ trách thật là to gan lớn mật, không chỉ tuồn tài liệu ra ngoài mà còn lén lút nɠɵạı ŧìиɧ. Vợ anh ta cũng là người ra tay tàn nhẫn, lén gửi toàn bộ chứng cứ về tổng bộ, thậm chí chuẩn bị sẵn đơn ly hôn.
Thương Trì vốn yên ổn trong phòng nghiên cứu AI, bị anh cả lôi về xử lý chuyện này. Vừa dọn dẹp xong đống hỗn loạn ở công ty chi nhánh, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xuống sân bay.
Chỉ là, khi nhìn thấy gương mặt “chân thành” của Tiểu Phương, trong lòng anh bỗng có linh cảm xấu.
Và quả nhiên nửa giờ sau, linh cảm ấy thành sự thật.
Thương Trì ngồi ở ghế sau, sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm quán cà phê bên đường nơi có mặt tiền sáng sủa, nghi hoặc bản thân liệu có nghe nhầm không.
“Cậu vừa nói cái gì? Nhắc lại xem.”
Tiểu Phương nuốt khan, cố gắng nói lại rõ ràng: “Bà chủ nói trước khi cậu về nhà nghỉ ngơi thì ghé gặp một người.”
Thương Trì: “...”
Anh gằn từng chữ: “Nếu tôi kết hôn luôn thì sao?”
Tiểu Phương mắt sáng rỡ: “Cậu chịu kết hôn là tốt rồi!”
Thái dương Thương Trì giật giật, anh nghiến răng: “Biến.”
Tiểu Phương siết chặt vô lăng, yếu ớt lên tiếng: “Thương tổng, bà chủ hẹn người ta 3 giờ rưỡi, bây giờ đã là 3 giờ 20 rồi, cậu đừng để người ta đợi lâu.”
“Bà chủ còn nói, cậu cả và chị dâu đã có cháu gái rồi, còn cậu... đến yêu đương cũng chưa từng nhắc tới. Lần xem mắt này, dù không thích thì cũng phải đi.”
Mặt Thương Trì không cảm xúc.
Mẹ nó, từ năm 25 tuổi cũng là năm cháu gái nhỏ được sinh ra, Hạ Ngâm đã ngấm ngầm theo dõi tiến độ tình cảm của anh. Nhưng anh thì suốt ngày vùi đầu trong phòng nghiên cứu, đắm chìm trong trí tuệ nhân tạo. Chuyện yêu đương? Không hề có trong lịch trình.
Lằng nhằng hai năm, Hạ Ngâm cuối cùng cũng chịu hết nổi. Lần này anh vừa về Cẩm Thành, bà liền ra tay, bắt Tiểu Phương lôi người tới tận quán cà phê để xem mắt.
...
Thấy thời gian trên màn hình xe cứ nhảy từng phút một, sắc mặt Thương Trì càng đen.
Anh trầm giọng hỏi: “Nhà ai?”
Tiểu Phương ngẩn người, sau đó hiểu ra: Thương Trì đang hỏi thân phận đối phương.
“Không phải.”
Bắt gặp ánh mắt lạnh tanh qua kính chiếu hậu, Tiểu Phương càng nói nhỏ.
“Là người mà bà chủ quen gần đây. Bà ấy nói rất thích cô ấy, muốn cậu thử gặp xem, nếu hợp thì... cưới về làm con dâu luôn.”
“Nếu cậu không thích...” Tiểu Phương cắn răng, nhắm mắt hét lớn, “Bà chủ nói sẽ tiếp tục kéo cậu đi xem mắt!”
Thương Trì: “...”
Anh biết, câu cuối cùng này hoàn toàn là Hạ Ngâm cố tình khıêυ khí©h anh.
Nhưng đúng là anh bị chọc giận thật rồi.
Thương Trì bực bội tặc lưỡi, dứt khoát mở cửa xuống xe, sải bước đi thẳng vào quán cà phê.
Anh muốn xem thử, rốt cuộc là cô gái như thế nào mà có thể khiến Hạ Ngâm "ưng bụng" đến thế.
Buổi chiều ngày làm việc, quán cà phê khá yên ắng. Hương cà phê nồng đậm lan tỏa trong không khí. Phía quầy bar, âm thanh máy pha cà phê ầm ầm vang lên đều đều.
Thương Trì đứng ở cửa, lười biếng nghiêng đầu, đưa mắt lướt một vòng.
Một đôi tình nhân tựa vào nhau thầm thì, nam sinh đeo tai nghe chăm chú học bài, bác gái đang đan áo len, một anh shipper gục đầu ngủ ngon lành.
Và ở tận cùng bên trong, có một thiếu nữ ngồi một mình.
Tóc dài đen mượt như mực, làn da trắng như tuyết. Cô mặc váy dài lụa mỏng, tay áo kiểu đèn l*иg trượt xuống để lộ cổ tay nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô nâng ly sứ, khẽ cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê.
Hàng mi dài khẽ run như cánh bướm, đầu lưỡi nhẹ liếʍ đi giọt cà phê vương trên môi. Đôi môi mềm phơn phớt hồng, còn có lúm nhỏ bên môi.
"...”
Thương Trì lặng lẽ nhướng mày, khẽ "chậc" một tiếng trong lòng.
Xong rồi.
Ánh mắt của Hạ Ngâm đúng là không trượt phát nào.
Cô gái này... thật sự có chút hợp gu anh.
Trợ lý Tiểu Phương đứng ở lối ra, căng mắt tìm người trong đám đông.
Khi nhìn thấy một nhóm người vừa rẽ ra từ bên trong, có vài người còn ngoái đầu lại nhìn phía sau, Tiểu Phương lập tức nhấc chân bước nhanh về phía trước.
Quả nhiên, vài giây sau, một bóng dáng cao khoảng 1m9 nổi bật giữa đám đông xuất hiện.
Người đàn ông mặc âu phục đen vừa vặn càng làm nổi bật làn da trắng lạnh như ngọc. Gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ mệt mỏi sau nhiều giờ tăng ca.
Tiểu Phương vui vẻ gọi: “Thương tổng!”
Lông mày Thương Trì hơi động, khẽ nâng mắt nhìn lên.
Tiểu Phương bắt được ánh mắt đó, cười hì hì vẫy tay chào.
Thương Trì lập tức quay đầu, sải bước rời đi.
Tiểu Phương: “...?”
Tiểu Phương: “Thương tổng, nhìn tôi cái coi!”
Lối ra có bao lớn, Tiểu Phương vội vàng đuổi theo, cố rút ngắn khoảng cách.
Thương Trì nhíu mày, giọng mang theo vẻ mệt mỏi không vui: “Vừa mới xử lý xong mớ rối ren ở chi nhánh, tôi chỉ muốn về ngủ một giấc. Tốt nhất là cậu không có chuyện gì làm phiền tôi.”
Tiểu Phương cười gượng, nhỏ giọng nói: “Là bà chủ dặn tôi đến đón cậu về nghỉ. Xe đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Thương Trì nheo mắt nhìn cậu ta một cái, nửa tin nửa ngờ, bước đến xe.
Vụ lùm xùm ở chi nhánh lần này, người phụ trách thật là to gan lớn mật, không chỉ tuồn tài liệu ra ngoài mà còn lén lút nɠɵạı ŧìиɧ. Vợ anh ta cũng là người ra tay tàn nhẫn, lén gửi toàn bộ chứng cứ về tổng bộ, thậm chí chuẩn bị sẵn đơn ly hôn.
Thương Trì vốn yên ổn trong phòng nghiên cứu AI, bị anh cả lôi về xử lý chuyện này. Vừa dọn dẹp xong đống hỗn loạn ở công ty chi nhánh, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xuống sân bay.
Và quả nhiên nửa giờ sau, linh cảm ấy thành sự thật.
Thương Trì ngồi ở ghế sau, sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm quán cà phê bên đường nơi có mặt tiền sáng sủa, nghi hoặc bản thân liệu có nghe nhầm không.
“Cậu vừa nói cái gì? Nhắc lại xem.”
Tiểu Phương nuốt khan, cố gắng nói lại rõ ràng: “Bà chủ nói trước khi cậu về nhà nghỉ ngơi thì ghé gặp một người.”
Thương Trì: “...”
Anh gằn từng chữ: “Nếu tôi kết hôn luôn thì sao?”
Tiểu Phương mắt sáng rỡ: “Cậu chịu kết hôn là tốt rồi!”
Thái dương Thương Trì giật giật, anh nghiến răng: “Biến.”
Tiểu Phương siết chặt vô lăng, yếu ớt lên tiếng: “Thương tổng, bà chủ hẹn người ta 3 giờ rưỡi, bây giờ đã là 3 giờ 20 rồi, cậu đừng để người ta đợi lâu.”
Mặt Thương Trì không cảm xúc.
Mẹ nó, từ năm 25 tuổi cũng là năm cháu gái nhỏ được sinh ra, Hạ Ngâm đã ngấm ngầm theo dõi tiến độ tình cảm của anh. Nhưng anh thì suốt ngày vùi đầu trong phòng nghiên cứu, đắm chìm trong trí tuệ nhân tạo. Chuyện yêu đương? Không hề có trong lịch trình.
Lằng nhằng hai năm, Hạ Ngâm cuối cùng cũng chịu hết nổi. Lần này anh vừa về Cẩm Thành, bà liền ra tay, bắt Tiểu Phương lôi người tới tận quán cà phê để xem mắt.
...
Thấy thời gian trên màn hình xe cứ nhảy từng phút một, sắc mặt Thương Trì càng đen.
Anh trầm giọng hỏi: “Nhà ai?”
Tiểu Phương ngẩn người, sau đó hiểu ra: Thương Trì đang hỏi thân phận đối phương.
“Không phải.”
Bắt gặp ánh mắt lạnh tanh qua kính chiếu hậu, Tiểu Phương càng nói nhỏ.
“Là người mà bà chủ quen gần đây. Bà ấy nói rất thích cô ấy, muốn cậu thử gặp xem, nếu hợp thì... cưới về làm con dâu luôn.”
“Nếu cậu không thích...” Tiểu Phương cắn răng, nhắm mắt hét lớn, “Bà chủ nói sẽ tiếp tục kéo cậu đi xem mắt!”
Thương Trì: “...”
Anh biết, câu cuối cùng này hoàn toàn là Hạ Ngâm cố tình khıêυ khí©h anh.
Nhưng đúng là anh bị chọc giận thật rồi.
Thương Trì bực bội tặc lưỡi, dứt khoát mở cửa xuống xe, sải bước đi thẳng vào quán cà phê.
Anh muốn xem thử, rốt cuộc là cô gái như thế nào mà có thể khiến Hạ Ngâm "ưng bụng" đến thế.
Buổi chiều ngày làm việc, quán cà phê khá yên ắng. Hương cà phê nồng đậm lan tỏa trong không khí. Phía quầy bar, âm thanh máy pha cà phê ầm ầm vang lên đều đều.
Thương Trì đứng ở cửa, lười biếng nghiêng đầu, đưa mắt lướt một vòng.
Một đôi tình nhân tựa vào nhau thầm thì, nam sinh đeo tai nghe chăm chú học bài, bác gái đang đan áo len, một anh shipper gục đầu ngủ ngon lành.
Và ở tận cùng bên trong, có một thiếu nữ ngồi một mình.
Tóc dài đen mượt như mực, làn da trắng như tuyết. Cô mặc váy dài lụa mỏng, tay áo kiểu đèn l*иg trượt xuống để lộ cổ tay nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô nâng ly sứ, khẽ cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê.
Hàng mi dài khẽ run như cánh bướm, đầu lưỡi nhẹ liếʍ đi giọt cà phê vương trên môi. Đôi môi mềm phơn phớt hồng, còn có lúm nhỏ bên môi.
"...”
Thương Trì lặng lẽ nhướng mày, khẽ "chậc" một tiếng trong lòng.
Xong rồi.
Ánh mắt của Hạ Ngâm đúng là không trượt phát nào.
Cô gái này... thật sự có chút hợp gu anh.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
