0 chữ
Chương 13
Chương 13
Chú Vương tặc lưỡi, dò hỏi: “Tiểu Nhược, đây là xe cháu đặt qua app hả?”
Xe ngoài thì thường không được vào, nhưng vì Minh Nhược là trường hợp đặc biệt nên bên bất động sản từng căn dặn trước, có thể đăng ký rồi mở cửa cho vào.
Minh Nhược vội lắc đầu: “Không ạ, anh ấy là... ừm, bạn cháu.”
Chú Vương vừa mở rào chắn, vừa thuận miệng đùa: “Bạn cháu nhìn bảnh trai quá.”
Bảnh sao?
Minh Nhược cũng không biết được. Chỉ nhớ dì Hạ từng nói con trai dì có vẻ ngoài dễ nhìn, nhưng cô lúc đó cũng chỉ nghe vậy rồi thôi. Không biết chú Vương nói thật hay khách sáo.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, xe đã dừng trước toà nhà. Thương Trì nghiêng đầu, giọng trầm thấp nhắc nhở: “Tới rồi.”
Minh Nhược khẽ “ừm”, tháo dây an toàn, tay sờ soạng định mở cửa xe nhưng rồi lại khựng lại, có chút do dự.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Cô chậm rãi nói, tay trái lần trong túi xách, răng nhẹ cắn môi dưới như đang phân vân không biết mở lời thế nào.
Thương Trì nhận ra ý cô, cười nhẹ: “Muốn tặng tôi cái gì à?”
Minh Nhược ngượng ngùng gật đầu, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi túi xách. Thương Trì rất phối hợp đưa tay ra, ngón tay anh khẽ chạm vào mu bàn tay cô, như một lời nhắc: “Đưa đây, tôi nhận.”
Minh Nhược buông tay.
Một gói kẹo được gói bằng giấy bạc ánh kim rơi vào lòng bàn tay Thương Trì, vài viên còn lăn lộc cộc xuống ghế da.
Dưới ánh đèn đường bên ngoài, những viên kẹo như cầu vồng nhỏ rực rỡ sắc màu.
Minh Nhược nhỏ giọng nói: “Kẹo ở chỗ này ngon lắm, mời anh ăn thử.”
Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm như vừa gỡ được khúc mắc, đưa tay áp lên mặt đang nóng bừng, quay đầu mở cửa, nhanh chóng xuống xe.
Không chờ Thương Trì đáp lại, cô đã nói luôn lời tạm biệt.
“Cảm ơn anh vì bữa tối hôm nay. Tạm biệt Thương tiên sinh.”
Thương Trì khẽ gật đầu: “Tạm biệt.”
Minh Nhược nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền bên má khẽ hiện. Cô giũ cây gậy dò đường, “cộc cộc” bước đi, bóng dáng dần khuất trong bóng tối hành lang toà nhà.
Thương Trì thu ánh mắt lại, cúi nhìn mấy viên kẹo trong tay.
Lúc về nhà tháng trước, anh nhớ từng thấy mấy viên kẹo bọc giấy như thế này ở chỗ cháu gái Mãn Mãn. Hôm đó anh vừa ăn một viên đã bị cô bé giận dữ đuổi theo đánh, nói đó là phần thưởng cô giáo tặng.
Thì ra là Minh Nhược, cô giáo Minh.
Thương Trì hơi nhướn mày, vui vẻ nhận ra mình và con bé béo mũm kia đều được cô giáo tặng kẹo.
À không, Mãn Mãn chỉ được vài viên.
Còn anh, được cả một túi đầy.
Khoé môi Thương Trì càng cong lên, có chút đắc ý. Anh bỏ mấy viên kẹo vào hộp đựng đồ trên xe, nhặt một viên rơi trên ghế, bóc vỏ, bỏ vào miệng.
Hương vải ngọt thanh lan toả nơi đầu lưỡi.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, từng cơn gió nhẹ mang theo tiếng rửa bát loảng xoảng, tiếng trẻ con khóc nhè và tiếng người lớn dỗ dành vang vọng, hơi thở đời sống tràn đầy.
Thương Trì lười biếng ngẩng đầu, nhìn về phía căn hộ nhỏ. Đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên một lát rồi lại tối om, cửa đã khép, bên trong không bật đèn.
Anh chợt nhận ra: “Quên mất... cô ấy không cần bật đèn.”
Với người quen sống trong bóng tối, ánh sáng dường như đã không còn quan trọng.
Ở căn hộ sống mười mấy năm, từng góc nhỏ Minh Nhược đều thuộc lòng.
Cô đứng ở cửa vào, lấy khăn ướt lau sơ cây gậy, rồi gấp lại cẩn thận. Mọi động tác đều quen thuộc như một thói quen.
Không bật đèn, cô men theo ký ức bước tới cửa kính ban công.
Gió thu lành lạnh thổi qua, mang theo mùi hoa quế từ ven đường trong khu dân cư. Mùi hương ấy khiến người ta dễ dàng nhớ lại quán ăn nhỏ ven đường.
Minh Nhược nghiêng đầu, áp nhẹ vào cửa kính, lắng tai nghe tiếng xe rời đi, lại để cơn gió kia xua tan cảm giác nóng bừng còn đọng trên mặt.
Cô từng nghĩ lần gặp mặt trước là lần cuối cùng.
Không ngờ tình cờ gặp lại, mà Mãn Mãn lại là cháu gái của Thương Trì.
Xe ngoài thì thường không được vào, nhưng vì Minh Nhược là trường hợp đặc biệt nên bên bất động sản từng căn dặn trước, có thể đăng ký rồi mở cửa cho vào.
Minh Nhược vội lắc đầu: “Không ạ, anh ấy là... ừm, bạn cháu.”
Chú Vương vừa mở rào chắn, vừa thuận miệng đùa: “Bạn cháu nhìn bảnh trai quá.”
Bảnh sao?
Minh Nhược cũng không biết được. Chỉ nhớ dì Hạ từng nói con trai dì có vẻ ngoài dễ nhìn, nhưng cô lúc đó cũng chỉ nghe vậy rồi thôi. Không biết chú Vương nói thật hay khách sáo.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, xe đã dừng trước toà nhà. Thương Trì nghiêng đầu, giọng trầm thấp nhắc nhở: “Tới rồi.”
Minh Nhược khẽ “ừm”, tháo dây an toàn, tay sờ soạng định mở cửa xe nhưng rồi lại khựng lại, có chút do dự.
Cô chậm rãi nói, tay trái lần trong túi xách, răng nhẹ cắn môi dưới như đang phân vân không biết mở lời thế nào.
Thương Trì nhận ra ý cô, cười nhẹ: “Muốn tặng tôi cái gì à?”
Minh Nhược ngượng ngùng gật đầu, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi túi xách. Thương Trì rất phối hợp đưa tay ra, ngón tay anh khẽ chạm vào mu bàn tay cô, như một lời nhắc: “Đưa đây, tôi nhận.”
Minh Nhược buông tay.
Một gói kẹo được gói bằng giấy bạc ánh kim rơi vào lòng bàn tay Thương Trì, vài viên còn lăn lộc cộc xuống ghế da.
Dưới ánh đèn đường bên ngoài, những viên kẹo như cầu vồng nhỏ rực rỡ sắc màu.
Minh Nhược nhỏ giọng nói: “Kẹo ở chỗ này ngon lắm, mời anh ăn thử.”
Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm như vừa gỡ được khúc mắc, đưa tay áp lên mặt đang nóng bừng, quay đầu mở cửa, nhanh chóng xuống xe.
“Cảm ơn anh vì bữa tối hôm nay. Tạm biệt Thương tiên sinh.”
Thương Trì khẽ gật đầu: “Tạm biệt.”
Minh Nhược nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền bên má khẽ hiện. Cô giũ cây gậy dò đường, “cộc cộc” bước đi, bóng dáng dần khuất trong bóng tối hành lang toà nhà.
Thương Trì thu ánh mắt lại, cúi nhìn mấy viên kẹo trong tay.
Lúc về nhà tháng trước, anh nhớ từng thấy mấy viên kẹo bọc giấy như thế này ở chỗ cháu gái Mãn Mãn. Hôm đó anh vừa ăn một viên đã bị cô bé giận dữ đuổi theo đánh, nói đó là phần thưởng cô giáo tặng.
Thì ra là Minh Nhược, cô giáo Minh.
Thương Trì hơi nhướn mày, vui vẻ nhận ra mình và con bé béo mũm kia đều được cô giáo tặng kẹo.
À không, Mãn Mãn chỉ được vài viên.
Còn anh, được cả một túi đầy.
Hương vải ngọt thanh lan toả nơi đầu lưỡi.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, từng cơn gió nhẹ mang theo tiếng rửa bát loảng xoảng, tiếng trẻ con khóc nhè và tiếng người lớn dỗ dành vang vọng, hơi thở đời sống tràn đầy.
Thương Trì lười biếng ngẩng đầu, nhìn về phía căn hộ nhỏ. Đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên một lát rồi lại tối om, cửa đã khép, bên trong không bật đèn.
Anh chợt nhận ra: “Quên mất... cô ấy không cần bật đèn.”
Với người quen sống trong bóng tối, ánh sáng dường như đã không còn quan trọng.
Ở căn hộ sống mười mấy năm, từng góc nhỏ Minh Nhược đều thuộc lòng.
Cô đứng ở cửa vào, lấy khăn ướt lau sơ cây gậy, rồi gấp lại cẩn thận. Mọi động tác đều quen thuộc như một thói quen.
Không bật đèn, cô men theo ký ức bước tới cửa kính ban công.
Gió thu lành lạnh thổi qua, mang theo mùi hoa quế từ ven đường trong khu dân cư. Mùi hương ấy khiến người ta dễ dàng nhớ lại quán ăn nhỏ ven đường.
Minh Nhược nghiêng đầu, áp nhẹ vào cửa kính, lắng tai nghe tiếng xe rời đi, lại để cơn gió kia xua tan cảm giác nóng bừng còn đọng trên mặt.
Cô từng nghĩ lần gặp mặt trước là lần cuối cùng.
Không ngờ tình cờ gặp lại, mà Mãn Mãn lại là cháu gái của Thương Trì.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
