0 chữ
Chương 12
Chương 12
Đúng lúc ấy, rèm cửa của quán khẽ rung, vài tiếng bước chân đi ra. Có lẽ thấy cô đứng một mình với cây kem trên tay, liền có một giọng trẻ con vang lên: "Mẹ ơi, con cũng muốn ăn kem!"
Sau khi bị từ chối, đứa bé lập tức khóc ầm lên: "Con muốn ăn! Con phải ăn!"
Một người lớn vội dỗ: "Một cây kem thôi mà, để ông ngoại mua cho con!"
"Con ngoan, vừa mới hết bệnh, ăn một cây không sao cả."
"Đúng rồi đó, ngoan như thế mà còn khóc, mấy người làm cha mẹ còn không mau dỗ con đi!"
Trong sự thúc giục của người lớn, cha mẹ đành bất lực quay lại mua thêm một cây kem.
Đứa bé lập tức nín khóc, vừa đi vừa líu lo gặm ống bánh quế, cả nhà cười đùa rôm rả.
Minh Nhược đứng yên tại chỗ: "..."
Cuối cùng cũng hiểu ra điều khiến cô thấy kỳ lạ nãy giờ.
Cô có phải vừa được Thương Trì dỗ ngọt như dỗ con nít không?
Chỉ vì lúc đưa tay bị va mạnh, trán đỏ lên, nên anh mới mua kem bù lại cho cô?
Cuối thu, trời lạnh, cây kem tan chậm.
Khi lên xe, cây kem vẫn còn hơn nửa.
Sợ dính lên ghế, Minh Nhược càng ăn càng cẩn thận, cố không để dính ra mép.
Nhưng ăn xong rồi, cô cảm thấy đầu ngón tay hơi dính.
Minh Nhược luồn tay vào túi xách tìm khăn ướt, sờ một lúc không thấy mới nhớ ra buổi chiều cô đã đưa cho Thương Trì mất rồi.
May mà vẫn còn khăn giấy thường.
Đang lục tìm thì nghe giọng anh vang lên từ ghế lái: "Tìm gì thế?"
Chắc anh liếc qua gương nên thấy tay cô đang đưa lên, liền hiểu ngay: "Tìm khăn ướt à?"
Minh Nhược khẽ đáp: "Ừm."
Đúng lúc gặp đèn đỏ, bên kia vang lên tiếng lục lọi, chỉ lát sau, một chiếc khăn ướt mát lạnh được đặt vào tay cô.
Thương Trì cười khẽ, giọng hơi khàn: "Xin lỗi, quên đưa lại cho cô."
"Không sao, trong túi tôi vẫn còn mà."
Minh Nhược lau sạch tay.
Ánh đèn đường hắt qua cửa xe, phản chiếu lên đôi tay mảnh mai trắng muốt của cô, đầu ngón tay lấp lánh ướt, móng tay màu hồng nhạt, sạch sẽ và mềm mại.
Thương Trì nghiêng đầu nhìn, lần này không né tránh, ánh mắt dừng lại một cách công khai.
Đợi cô lau xong, anh giơ tay ra tự nhiên như thể đó là thói quen: "Đưa tôi, trong xe có thùng rác."
Chiếc khăn ướt hơi lạnh đã bị hơi ấm của cô làm dịu lại.
Ngón tay anh lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô khi nhận lấy giống như chuồn chuồn lướt nước.
Anh tiện tay vứt đi, chú ý thấy đèn đỏ đã chuyển xanh, một tay cầm lái, tay còn lại lấy gói khăn ướt đưa cô: "Khăn ướt, trả lại cô."
Minh Nhược khẽ đáp: "A" rồi mới phản ứng lại, hơi bối rối chớp mắt, đưa tay ra nhận lấy.
Nhưng thứ cô chạm vào không phải khăn.
Mà là bàn tay anh.
So với tay cô, tay anh to và dày hơn hẳn, ấm áp, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên, hoàn toàn tương phản với đôi tay lạnh lạnh của cô.
"..."
Không khí trong xe bỗng lặng đi một nhịp.
Minh Nhược lúng túng rụt tay lại, đầu ngón tay lướt qua gói khăn ướt rồi nhanh chóng buông ra. Cô cúi thấp đầu, tóc rũ che gần hết khuôn mặt đỏ bừng.
"Tôi... tôi cầm được rồi."
"...Ừm."
Thương Trì chậm nửa nhịp rút tay lại, đặt lên vô lăng.
Ánh mắt nhìn về phía trước, im lặng một lúc.
Sau đó, như thể nhớ ra gì đó, anh cúi mắt nhìn tay mình.
Lát sau, khóe môi khẽ cong lên, lười biếng nhưng rõ ràng là đang cười.
...
Minh Nhược sống ở khu phố Thanh Bình, phía tây Cẩm Thành.
Căn hộ nhỏ, diện tích không lớn nhưng đủ rộng rãi cho một người ở một mình. Đó là tài sản mẹ cô mua trước khi mất, bà đã nhờ môi giới lựa chọn kỹ lưỡng, ưng ý khu này vì đội ngũ bất động sản có trách nhiệm, rồi sang sửa lại làm của hồi môn để lại cho con gái.
Bảo vệ ở cổng thấy xe lạ nên không cho vào ngay, mang sổ đăng ký tới phòng trực để xác minh. Đến khi nhìn thấy Minh Nhược ngồi ở ghế phụ thì mới đổi sắc mặt, niềm nở cười nói: “Tiểu Nhược về rồi à.”
Minh Nhược mỉm cười, nghe ra đó là giọng chú Vương có ca trực hôm nay liền nhẹ nhàng đáp: “Chào buổi tối chú Vương.”
Chú Vương liếc sang người đàn ông đang cầm lái.
Đèn đường trước cổng bị hỏng mấy hôm rồi, bên bất động sản hẹn ngày mai đến sửa. Lúc này, trước cổng chỉ còn ánh đèn yếu ớt từ phòng bảo vệ, lờ mờ soi lên khuôn mặt người đàn ông có góc cằm sắc nét nổi bật trong bóng tối kia.
Dù ánh sáng nhạt nhoà, nhưng đôi mắt anh sâu khiến người ta vô thức cảm thấy áp lực. Anh mang vẻ lười biếng, nhưng trong sự thờ ơ ấy lại ẩn chứa khí chất lạnh lẽo, nguy hiểm.
Sau khi bị từ chối, đứa bé lập tức khóc ầm lên: "Con muốn ăn! Con phải ăn!"
Một người lớn vội dỗ: "Một cây kem thôi mà, để ông ngoại mua cho con!"
"Con ngoan, vừa mới hết bệnh, ăn một cây không sao cả."
"Đúng rồi đó, ngoan như thế mà còn khóc, mấy người làm cha mẹ còn không mau dỗ con đi!"
Trong sự thúc giục của người lớn, cha mẹ đành bất lực quay lại mua thêm một cây kem.
Đứa bé lập tức nín khóc, vừa đi vừa líu lo gặm ống bánh quế, cả nhà cười đùa rôm rả.
Minh Nhược đứng yên tại chỗ: "..."
Cuối cùng cũng hiểu ra điều khiến cô thấy kỳ lạ nãy giờ.
Cô có phải vừa được Thương Trì dỗ ngọt như dỗ con nít không?
Cuối thu, trời lạnh, cây kem tan chậm.
Khi lên xe, cây kem vẫn còn hơn nửa.
Sợ dính lên ghế, Minh Nhược càng ăn càng cẩn thận, cố không để dính ra mép.
Nhưng ăn xong rồi, cô cảm thấy đầu ngón tay hơi dính.
Minh Nhược luồn tay vào túi xách tìm khăn ướt, sờ một lúc không thấy mới nhớ ra buổi chiều cô đã đưa cho Thương Trì mất rồi.
May mà vẫn còn khăn giấy thường.
Đang lục tìm thì nghe giọng anh vang lên từ ghế lái: "Tìm gì thế?"
Chắc anh liếc qua gương nên thấy tay cô đang đưa lên, liền hiểu ngay: "Tìm khăn ướt à?"
Minh Nhược khẽ đáp: "Ừm."
Đúng lúc gặp đèn đỏ, bên kia vang lên tiếng lục lọi, chỉ lát sau, một chiếc khăn ướt mát lạnh được đặt vào tay cô.
Thương Trì cười khẽ, giọng hơi khàn: "Xin lỗi, quên đưa lại cho cô."
Minh Nhược lau sạch tay.
Ánh đèn đường hắt qua cửa xe, phản chiếu lên đôi tay mảnh mai trắng muốt của cô, đầu ngón tay lấp lánh ướt, móng tay màu hồng nhạt, sạch sẽ và mềm mại.
Thương Trì nghiêng đầu nhìn, lần này không né tránh, ánh mắt dừng lại một cách công khai.
Đợi cô lau xong, anh giơ tay ra tự nhiên như thể đó là thói quen: "Đưa tôi, trong xe có thùng rác."
Chiếc khăn ướt hơi lạnh đã bị hơi ấm của cô làm dịu lại.
Ngón tay anh lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô khi nhận lấy giống như chuồn chuồn lướt nước.
Anh tiện tay vứt đi, chú ý thấy đèn đỏ đã chuyển xanh, một tay cầm lái, tay còn lại lấy gói khăn ướt đưa cô: "Khăn ướt, trả lại cô."
Minh Nhược khẽ đáp: "A" rồi mới phản ứng lại, hơi bối rối chớp mắt, đưa tay ra nhận lấy.
Mà là bàn tay anh.
So với tay cô, tay anh to và dày hơn hẳn, ấm áp, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên, hoàn toàn tương phản với đôi tay lạnh lạnh của cô.
"..."
Không khí trong xe bỗng lặng đi một nhịp.
Minh Nhược lúng túng rụt tay lại, đầu ngón tay lướt qua gói khăn ướt rồi nhanh chóng buông ra. Cô cúi thấp đầu, tóc rũ che gần hết khuôn mặt đỏ bừng.
"Tôi... tôi cầm được rồi."
"...Ừm."
Thương Trì chậm nửa nhịp rút tay lại, đặt lên vô lăng.
Ánh mắt nhìn về phía trước, im lặng một lúc.
Sau đó, như thể nhớ ra gì đó, anh cúi mắt nhìn tay mình.
Lát sau, khóe môi khẽ cong lên, lười biếng nhưng rõ ràng là đang cười.
...
Minh Nhược sống ở khu phố Thanh Bình, phía tây Cẩm Thành.
Căn hộ nhỏ, diện tích không lớn nhưng đủ rộng rãi cho một người ở một mình. Đó là tài sản mẹ cô mua trước khi mất, bà đã nhờ môi giới lựa chọn kỹ lưỡng, ưng ý khu này vì đội ngũ bất động sản có trách nhiệm, rồi sang sửa lại làm của hồi môn để lại cho con gái.
Bảo vệ ở cổng thấy xe lạ nên không cho vào ngay, mang sổ đăng ký tới phòng trực để xác minh. Đến khi nhìn thấy Minh Nhược ngồi ở ghế phụ thì mới đổi sắc mặt, niềm nở cười nói: “Tiểu Nhược về rồi à.”
Minh Nhược mỉm cười, nghe ra đó là giọng chú Vương có ca trực hôm nay liền nhẹ nhàng đáp: “Chào buổi tối chú Vương.”
Chú Vương liếc sang người đàn ông đang cầm lái.
Đèn đường trước cổng bị hỏng mấy hôm rồi, bên bất động sản hẹn ngày mai đến sửa. Lúc này, trước cổng chỉ còn ánh đèn yếu ớt từ phòng bảo vệ, lờ mờ soi lên khuôn mặt người đàn ông có góc cằm sắc nét nổi bật trong bóng tối kia.
Dù ánh sáng nhạt nhoà, nhưng đôi mắt anh sâu khiến người ta vô thức cảm thấy áp lực. Anh mang vẻ lười biếng, nhưng trong sự thờ ơ ấy lại ẩn chứa khí chất lạnh lẽo, nguy hiểm.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
