0 chữ
Chương 66
Chương 66: Hôm nay mới hiểu thế nào là như ngồi trên đống lửa
Hàn Sở Ninh nhất thời không biết phản bác ra sao. Dì cô có cả đống nguyên tắc và chấp niệm kỳ lạ, ví dụ như không dùng tiền nhà làm phim, cho rằng đó là thái độ thiếu chuyên nghiệp.
Sở Hạ Tinh rất tận hưởng cuộc sống ở đoàn phim, thậm chí có phần vui vẻ trong đó. Kể từ khi sức khỏe bà không tốt, không thể tiếp tục đóng phim, Hàn Sở Ninh hiếm khi thấy dì mình tràn đầy tinh thần như bây giờ, vì thế cũng không nói thêm gì, chỉ đành để bà toàn quyền làm theo ý muốn.
Vài ngày sau, Tống Văn Dạ đúng hẹn đến đoàn làm phim. Hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái, đến phim trường một mình, thậm chí không kinh động đến nhân viên nào. Mãi đến khi anh tìm đến đúng địa điểm quay trong ngày, trợ lý Lý Tinh mới hớt hải chạy tới báo: “Chị, chị! Tống Tổng đến rồi!”
Sở Hạ Tinh lập tức đặt bộ đàm xuống, không giấu nổi sự kinh ngạc: “Chẳng phải đã nói trước khi đón khách phải báo chị một tiếng à?”
Lý Tinh lí nhí đáp: “Anh ấy không nói gì hết, tự mình tìm đến luôn rồi.”
Sở Hạ Tinh: “Được rồi, hóa ra là kiểu ‘vi hành’ của nhà sản xuất, thích bất ngờ kiểm tra ấy mà!”
Tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Sở Hạ Tinh đã dần nắm được tính cách của Tống Văn Dạ. Người này luôn điềm tĩnh, khiêm nhường, nói năng đúng mực, kiểu người sâu không lường được, rất coi trọng hiệu quả công việc.
Anh đến đoàn phim âm thầm như vậy, chắc là không muốn làm gián đoạn tiến độ. Nhưng nếu anh im lặng quá, bà biết đường nào mà mở miệng xin tiền đây.
Sở Hạ Tinh xoay chuyển suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức nở nụ cười “chuyên nghiệp”, tiến lên đón tiếp Tống Văn Dạ, niềm nở nói: “Tống Tổng, sao anh không để chúng tôi ra đón?”
Tống Văn Dạ bước vào phim trường, ánh mắt đảo quanh một lượt khung cảnh tất bật xung quanh, khẽ nói: “Mọi người đều đang có nhiệm vụ quay, tôi không muốn làm gián đoạn công việc chính.”
Sở Hạ Tinh cười rạng rỡ: “Thế sao gọi là gián đoạn được? Đón tiếp lãnh đạo cũng là một phần công việc của đoàn mà!”
Tống Văn Dạ nhìn nụ cười tươi rói kia, bỗng dưng có một dự cảm mơ hồ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Lần đầu tôi gặp cô, hình như cô không phải kiểu người như thế này?”
Hàn Sở Ninh đang ngồi xổm một góc lặng thinh. Cô thầm nghĩ, lúc muốn xin tiền và lúc không cần xin tiền đương nhiên là hai tính cách khác nhau, đây cũng là tố chất nghề nghiệp tuyệt vời của đạo diễn Sở, tuyệt đối không để bên A phải thất vọng!
Sở Hạ Tinh dẫn Tống Văn Dạ bước vào khu vực của đạo diễn. Vừa thấy Tống Tổng lộ diện, mọi người xung quanh đồng loạt đứng dậy, không ai dám ngồi lì trên ghế nữa. Giám đốc hình ảnh niềm nở đón tiếp: “Tống Tổng, mời qua bên này ngồi!”
Tống Văn Dạ thấy được đón tiếp long trọng như vậy, lập tức lễ phép từ chối:
“Không sao đâu, tôi đứng một lát là được, mọi người cứ tiếp tục công việc đi.”
Sở Hạ Tinh quá hiểu tính cách không thích làm phiền người khác của anh. Bà đưa anh đến bên cạnh ghế đạo diễn, rồi bất ngờ đặt nhẹ tay lên vai anh, trực tiếp ấn anh ngồi xuống ghế, cười nói: “Sao có thể ngồi ghế thường được chứ, Tống Tổng phải ngồi ghế đạo diễn mới đúng chuẩn!”
Tống Văn Dạ bị Sở Hạ Tinh ấn ngồi xuống ghế đạo diễn một cách bất ngờ, giây tiếp theo liền cảm nhận được ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía mình. Anh phát hiện ra động tác của Sở Hạ Tinh như thể một ám hiệu, toàn bộ nhân viên trong đoàn lập tức quay đầu nhìn anh, thái độ thay đổi hẳn. Có người bỗng hét to dẫn đầu:
“Chào lãnh đạo! Chào sếp ạ!”
“Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra công tác!”
“Hoan nghênh Tống Tổng đến thăm đoàn phim!”
Không phải ai trong đoàn cũng biết mặt Tống Văn Dạ, nhưng chỉ cần thấy đạo diễn Sở chủ động nhường ghế cho ai, thì ai nấy cũng đều hiểu rõ lúc này người kia chính là đỉnh cao của chuỗi thức ăn. Cả đoàn lập tức phối hợp ăn ý, đồng loạt chào hỏi, âm thanh vang dội như thể một đội ngũ đã qua huấn luyện bài bản!
Tống Văn Dạ chưa từng trải qua tình huống nào như thế, trong chốc lát đâm ra bối rối: “...”
Anh trầm mặc một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhìn sang Sở Hạ Tinh vẫn đang mỉm cười, thật thà nói: “Hôm nay tôi mới hiểu thế nào là như ngồi trên đống lửa.”
Tống Văn Dạ nghĩ: Đây mà là ghế đạo diễn gì chứ? Rõ ràng là ghế điện, như bị đem ra xử công khai vậy.
Sở Hạ Tinh thản nhiên: “Tống Tổng nói đùa rồi.”
Bị cả đoàn phim cười tươi đón tiếp, Tống Văn Dạ bắt đầu thấy mình có hơi… phô trương quá, ngại ngùng nói: “Hay là tôi mua chút nước lạnh cho mọi người, trời nóng thế này làm việc cực khổ rồi.”
Sở Hạ Tinh rất tận hưởng cuộc sống ở đoàn phim, thậm chí có phần vui vẻ trong đó. Kể từ khi sức khỏe bà không tốt, không thể tiếp tục đóng phim, Hàn Sở Ninh hiếm khi thấy dì mình tràn đầy tinh thần như bây giờ, vì thế cũng không nói thêm gì, chỉ đành để bà toàn quyền làm theo ý muốn.
Vài ngày sau, Tống Văn Dạ đúng hẹn đến đoàn làm phim. Hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái, đến phim trường một mình, thậm chí không kinh động đến nhân viên nào. Mãi đến khi anh tìm đến đúng địa điểm quay trong ngày, trợ lý Lý Tinh mới hớt hải chạy tới báo: “Chị, chị! Tống Tổng đến rồi!”
Sở Hạ Tinh lập tức đặt bộ đàm xuống, không giấu nổi sự kinh ngạc: “Chẳng phải đã nói trước khi đón khách phải báo chị một tiếng à?”
Sở Hạ Tinh: “Được rồi, hóa ra là kiểu ‘vi hành’ của nhà sản xuất, thích bất ngờ kiểm tra ấy mà!”
Tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Sở Hạ Tinh đã dần nắm được tính cách của Tống Văn Dạ. Người này luôn điềm tĩnh, khiêm nhường, nói năng đúng mực, kiểu người sâu không lường được, rất coi trọng hiệu quả công việc.
Anh đến đoàn phim âm thầm như vậy, chắc là không muốn làm gián đoạn tiến độ. Nhưng nếu anh im lặng quá, bà biết đường nào mà mở miệng xin tiền đây.
Sở Hạ Tinh xoay chuyển suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức nở nụ cười “chuyên nghiệp”, tiến lên đón tiếp Tống Văn Dạ, niềm nở nói: “Tống Tổng, sao anh không để chúng tôi ra đón?”
Tống Văn Dạ bước vào phim trường, ánh mắt đảo quanh một lượt khung cảnh tất bật xung quanh, khẽ nói: “Mọi người đều đang có nhiệm vụ quay, tôi không muốn làm gián đoạn công việc chính.”
Tống Văn Dạ nhìn nụ cười tươi rói kia, bỗng dưng có một dự cảm mơ hồ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Lần đầu tôi gặp cô, hình như cô không phải kiểu người như thế này?”
Hàn Sở Ninh đang ngồi xổm một góc lặng thinh. Cô thầm nghĩ, lúc muốn xin tiền và lúc không cần xin tiền đương nhiên là hai tính cách khác nhau, đây cũng là tố chất nghề nghiệp tuyệt vời của đạo diễn Sở, tuyệt đối không để bên A phải thất vọng!
Sở Hạ Tinh dẫn Tống Văn Dạ bước vào khu vực của đạo diễn. Vừa thấy Tống Tổng lộ diện, mọi người xung quanh đồng loạt đứng dậy, không ai dám ngồi lì trên ghế nữa. Giám đốc hình ảnh niềm nở đón tiếp: “Tống Tổng, mời qua bên này ngồi!”
“Không sao đâu, tôi đứng một lát là được, mọi người cứ tiếp tục công việc đi.”
Sở Hạ Tinh quá hiểu tính cách không thích làm phiền người khác của anh. Bà đưa anh đến bên cạnh ghế đạo diễn, rồi bất ngờ đặt nhẹ tay lên vai anh, trực tiếp ấn anh ngồi xuống ghế, cười nói: “Sao có thể ngồi ghế thường được chứ, Tống Tổng phải ngồi ghế đạo diễn mới đúng chuẩn!”
Tống Văn Dạ bị Sở Hạ Tinh ấn ngồi xuống ghế đạo diễn một cách bất ngờ, giây tiếp theo liền cảm nhận được ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía mình. Anh phát hiện ra động tác của Sở Hạ Tinh như thể một ám hiệu, toàn bộ nhân viên trong đoàn lập tức quay đầu nhìn anh, thái độ thay đổi hẳn. Có người bỗng hét to dẫn đầu:
“Chào lãnh đạo! Chào sếp ạ!”
“Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra công tác!”
“Hoan nghênh Tống Tổng đến thăm đoàn phim!”
Không phải ai trong đoàn cũng biết mặt Tống Văn Dạ, nhưng chỉ cần thấy đạo diễn Sở chủ động nhường ghế cho ai, thì ai nấy cũng đều hiểu rõ lúc này người kia chính là đỉnh cao của chuỗi thức ăn. Cả đoàn lập tức phối hợp ăn ý, đồng loạt chào hỏi, âm thanh vang dội như thể một đội ngũ đã qua huấn luyện bài bản!
Tống Văn Dạ chưa từng trải qua tình huống nào như thế, trong chốc lát đâm ra bối rối: “...”
Anh trầm mặc một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhìn sang Sở Hạ Tinh vẫn đang mỉm cười, thật thà nói: “Hôm nay tôi mới hiểu thế nào là như ngồi trên đống lửa.”
Tống Văn Dạ nghĩ: Đây mà là ghế đạo diễn gì chứ? Rõ ràng là ghế điện, như bị đem ra xử công khai vậy.
Sở Hạ Tinh thản nhiên: “Tống Tổng nói đùa rồi.”
Bị cả đoàn phim cười tươi đón tiếp, Tống Văn Dạ bắt đầu thấy mình có hơi… phô trương quá, ngại ngùng nói: “Hay là tôi mua chút nước lạnh cho mọi người, trời nóng thế này làm việc cực khổ rồi.”
4
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
