0 chữ
Chương 65
Chương 65: Giúp đỡ cô gái trượt dốc lấy lại tinh thần làm việc
Kịch bản của Hàn Sở Ninh xứng đáng với mức giá ấy, tuyệt đối không thể vì quan hệ thân thích giữa hai người mà ép giá cô ấy được!
Bỗng nhiên trong đầu Sở Hạ Tinh lóe lên một ý tưởng, cô nở nụ cười đầy hứng thú: “Ai ya, chuyện lớn gì đâu? Thiếu tiền thì phải tìm đúng người chuyên làm việc đó chứ, chẳng phải nhà sản xuất là để lo khoản này sao!”
“Chúng ta chuẩn bị gấp, mời nhiệt tình Tống Tổng và Hạ Tổng đến đoàn làm phim kiểm tra tiến độ công việc!”
Chuyện nhà sản xuất đến thăm đoàn phim vốn rất bình thường, kiểu đi thị sát, kiểm tra tình hình làm việc và tư liệu đã quay. Tống Văn Dạ vừa nhận được tin đã định cho Hạ Hoành đi thay, ai ngờ người bạn thân lại không có chút mặn mà.
Hạ Hoành thở dài: “Lại phải đến đoàn phim nữa hả? Lần trước mình suýt mắc kẹt ngoài đường đấy! Mình đã dẫn cậu đi một lần rồi, cậu không thể tự đi được à?”
Thực ra Hạ Hoành chẳng hứng thú gì với phim trường, ở đó bừa bộn đủ thứ thiết bị, đường ray, không khí lại căng thẳng vì mọi người phải làm việc trong thời tiết oi bức. Anh ta là thiếu gia được nuông chiều từ bé, thấy mới mẻ thì còn hứng thú, chứ bắt ở đó thường xuyên thì đúng là nghẹt thở.
Tống Văn Dạ bình thản nói: “Cậu mới là người của công ty...”
Hạ Hoành cắt lời ngay: “Thôi đi! Mình đang giúp cậu trông chừng thôi đấy. Với lại hôm đó mình có việc thật, phải ăn cơm với bố mình.”
Hạ Hoành bình thường hay cợt nhả, chẳng mấy khi nghiêm túc, nhưng đối mặt với bố thì không dám đùa, có cho vàng cũng không dám thất hứa. Tống Văn Dạ thấy vậy cũng không tiện ép nữa, anh biết Hạ Hoành trông có vẻ rảnh rỗi, nhưng một khi dính đến chú Hạ thì chẳng ai cãi nổi.
Nghĩ đến việc dự án gần đây đã xong xuôi, Tống Văn Dạ mới chịu nhượng bộ:
“Thôi được, mình tự đi.”
Hạ Hoành vui sướиɠ khi bạn gặp hoạ: “Sau đó lại để người ta móc thêm ba trăm vạn nữa hả? Mình không dám theo cậu đến đoàn phim đâu. Lần đầu đưa cậu đi, cậu đã chi một khoản to tướng rồi, công ty còn chịu nổi nữa không?”
Anh ta cố tình trêu Tống Văn Dạ vì chuyện “quyết định thần tốc” kỳ lạ lần trước, chẳng hiểu nói chuyện gì với Sở Hạ Tinh, cuối cùng không những giao vai trò đạo diễn cho người chưa có kinh nghiệm, còn lập tức duyệt thêm ba trăm vạn kinh phí. Chuyện này khiến Hạ Hoành há hốc mồm.
Dù vậy, Hạ Hoành cũng không quá phàn nàn. Dự án này ban đầu vốn chỉ nhằm “giúp đỡ cô gái trượt dốc lấy lại tinh thần làm việc”, nên Sở Hạ Tinh làm vị trí nào cũng được, hai người vốn chẳng mong thu hồi được chi phí.
Tống Văn Dạ từ tốn đáp: “Cô ấy thực sự có chuyên môn, mình đã trao đổi với cô ấy...”
Hạ Hoành chen vào: “Được rồi được rồi, có chuyên môn, có chuyên môn! Tầm nhìn đầu tư của cậu là đỉnh nhất! Mình cảm giác giờ cậu chính là cái ‘ông thua thiệt từ trên trời rơi xuống’, sau này có làm chuyện gì, mình cũng không bất ngờ đâu.”
“Mình nói trước nhé, giờ cậu bỏ ra ba trăm vạn, sau này sẽ thành ba ngàn, rồi ba trăm triệu, mấy trò này là chiêu bài cũ từ xưa rồi!”
Hạ Hoành tức giận không thèm nén lại: “Mình thấy cậu trong tập đoàn thì khôn ngoan sắc sảo, sao đến đoàn phim lại như mất đầu óc thế hả?”
Nếu không phải vì biết rõ mối quan hệ giữa Tống Văn Dạ và Sở Hạ Tinh, chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài thôi là Hạ Hoành đã nghi ngờ bạn mình vì tình mà mù quáng, mất hết lý trí.
Tống Văn Dạ nhất thời chẳng biết mở miệng thế nào, dù sao anh cũng thật sự từng nói đến chuyện ba trăm triệu. Bị bạn thân chọc quê tơi tả, anh chỉ có thể hạ giọng phản đòn: “Cậu nói nhiều thật đấy. Dạo này nếu mình gặp chú Hạ, nhất định sẽ tiện thể nói chuyện cái xe mới của cậu luôn.”
Hạ Hoành: “Mình van xin cậu làm người đi mà!”
Trong đoàn làm phim, Sở Hạ Tinh và mọi người đã nhận được tin Tống Văn Dạ sắp tới thăm đoàn. Hàn Sở Ninh từng gặp Tống Tổng một lần, giờ biết được thân phận thật sự của anh, cô kinh ngạc thốt lên: “Dì, dì nói anh ta chính là người đang nắm giữ hợp đồng kia á! Vậy chẳng phải anh ta chính là...”
Sở Hạ Tinh lười biếng đáp: “Giờ dì lại đang mong anh ta đúng là nhà đầu tư chính, như vậy có tiền cũng chẳng cần tốn sức mà xin. Tiếc là hình như không phải vậy.”
Sở Hạ Tinh nghĩ: Nếu đúng là kiểu kim chủ hào phóng, đến trò lừa đảo cũng khỏi cần diễn, mở miệng xin luôn là được.
Lần trước bà phát hiện Tống Văn Dạ dường như chưa từng gặp Sở Hạ Tâm, tuy không hiểu rõ lý do anh mua lại hợp đồng, nhưng giữa họ dường như chẳng có kiểu giao dịch tiền bạc khó coi nào.
Hàn Sở Ninh đành bất lực nói: “Vì mấy trăm vạn mà làm tới nước này cũng đâu cần thiết, nhà mình đâu phải không có tiền.”
Sở Hạ Tinh trịnh trọng phản bác: “Cháu giỡn mặt với dì hả! Dì quay phim từ khi nào dùng tới tiền nhà? Không tiêu tiền người khác thì còn gọi gì là đạo diễn nữa!”
Bỗng nhiên trong đầu Sở Hạ Tinh lóe lên một ý tưởng, cô nở nụ cười đầy hứng thú: “Ai ya, chuyện lớn gì đâu? Thiếu tiền thì phải tìm đúng người chuyên làm việc đó chứ, chẳng phải nhà sản xuất là để lo khoản này sao!”
“Chúng ta chuẩn bị gấp, mời nhiệt tình Tống Tổng và Hạ Tổng đến đoàn làm phim kiểm tra tiến độ công việc!”
Chuyện nhà sản xuất đến thăm đoàn phim vốn rất bình thường, kiểu đi thị sát, kiểm tra tình hình làm việc và tư liệu đã quay. Tống Văn Dạ vừa nhận được tin đã định cho Hạ Hoành đi thay, ai ngờ người bạn thân lại không có chút mặn mà.
Hạ Hoành thở dài: “Lại phải đến đoàn phim nữa hả? Lần trước mình suýt mắc kẹt ngoài đường đấy! Mình đã dẫn cậu đi một lần rồi, cậu không thể tự đi được à?”
Tống Văn Dạ bình thản nói: “Cậu mới là người của công ty...”
Hạ Hoành cắt lời ngay: “Thôi đi! Mình đang giúp cậu trông chừng thôi đấy. Với lại hôm đó mình có việc thật, phải ăn cơm với bố mình.”
Hạ Hoành bình thường hay cợt nhả, chẳng mấy khi nghiêm túc, nhưng đối mặt với bố thì không dám đùa, có cho vàng cũng không dám thất hứa. Tống Văn Dạ thấy vậy cũng không tiện ép nữa, anh biết Hạ Hoành trông có vẻ rảnh rỗi, nhưng một khi dính đến chú Hạ thì chẳng ai cãi nổi.
“Thôi được, mình tự đi.”
Hạ Hoành vui sướиɠ khi bạn gặp hoạ: “Sau đó lại để người ta móc thêm ba trăm vạn nữa hả? Mình không dám theo cậu đến đoàn phim đâu. Lần đầu đưa cậu đi, cậu đã chi một khoản to tướng rồi, công ty còn chịu nổi nữa không?”
Anh ta cố tình trêu Tống Văn Dạ vì chuyện “quyết định thần tốc” kỳ lạ lần trước, chẳng hiểu nói chuyện gì với Sở Hạ Tinh, cuối cùng không những giao vai trò đạo diễn cho người chưa có kinh nghiệm, còn lập tức duyệt thêm ba trăm vạn kinh phí. Chuyện này khiến Hạ Hoành há hốc mồm.
Dù vậy, Hạ Hoành cũng không quá phàn nàn. Dự án này ban đầu vốn chỉ nhằm “giúp đỡ cô gái trượt dốc lấy lại tinh thần làm việc”, nên Sở Hạ Tinh làm vị trí nào cũng được, hai người vốn chẳng mong thu hồi được chi phí.
Hạ Hoành chen vào: “Được rồi được rồi, có chuyên môn, có chuyên môn! Tầm nhìn đầu tư của cậu là đỉnh nhất! Mình cảm giác giờ cậu chính là cái ‘ông thua thiệt từ trên trời rơi xuống’, sau này có làm chuyện gì, mình cũng không bất ngờ đâu.”
“Mình nói trước nhé, giờ cậu bỏ ra ba trăm vạn, sau này sẽ thành ba ngàn, rồi ba trăm triệu, mấy trò này là chiêu bài cũ từ xưa rồi!”
Hạ Hoành tức giận không thèm nén lại: “Mình thấy cậu trong tập đoàn thì khôn ngoan sắc sảo, sao đến đoàn phim lại như mất đầu óc thế hả?”
Nếu không phải vì biết rõ mối quan hệ giữa Tống Văn Dạ và Sở Hạ Tinh, chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài thôi là Hạ Hoành đã nghi ngờ bạn mình vì tình mà mù quáng, mất hết lý trí.
Tống Văn Dạ nhất thời chẳng biết mở miệng thế nào, dù sao anh cũng thật sự từng nói đến chuyện ba trăm triệu. Bị bạn thân chọc quê tơi tả, anh chỉ có thể hạ giọng phản đòn: “Cậu nói nhiều thật đấy. Dạo này nếu mình gặp chú Hạ, nhất định sẽ tiện thể nói chuyện cái xe mới của cậu luôn.”
Hạ Hoành: “Mình van xin cậu làm người đi mà!”
Trong đoàn làm phim, Sở Hạ Tinh và mọi người đã nhận được tin Tống Văn Dạ sắp tới thăm đoàn. Hàn Sở Ninh từng gặp Tống Tổng một lần, giờ biết được thân phận thật sự của anh, cô kinh ngạc thốt lên: “Dì, dì nói anh ta chính là người đang nắm giữ hợp đồng kia á! Vậy chẳng phải anh ta chính là...”
Sở Hạ Tinh lười biếng đáp: “Giờ dì lại đang mong anh ta đúng là nhà đầu tư chính, như vậy có tiền cũng chẳng cần tốn sức mà xin. Tiếc là hình như không phải vậy.”
Sở Hạ Tinh nghĩ: Nếu đúng là kiểu kim chủ hào phóng, đến trò lừa đảo cũng khỏi cần diễn, mở miệng xin luôn là được.
Lần trước bà phát hiện Tống Văn Dạ dường như chưa từng gặp Sở Hạ Tâm, tuy không hiểu rõ lý do anh mua lại hợp đồng, nhưng giữa họ dường như chẳng có kiểu giao dịch tiền bạc khó coi nào.
Hàn Sở Ninh đành bất lực nói: “Vì mấy trăm vạn mà làm tới nước này cũng đâu cần thiết, nhà mình đâu phải không có tiền.”
Sở Hạ Tinh trịnh trọng phản bác: “Cháu giỡn mặt với dì hả! Dì quay phim từ khi nào dùng tới tiền nhà? Không tiêu tiền người khác thì còn gọi gì là đạo diễn nữa!”
1
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
