TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 67
Chương 67: Cô cố ý đúng không?

Tống Văn Dạ cảm thấy mình tới đây chẳng giúp ích được gì cho đoàn. Vốn dĩ anh không rành chuyện sản xuất phim ảnh, giờ còn bị cả đám người vây quanh tâng bốc, tự nhiên có cảm giác như đang làm vướng tay vướng chân người khác. Ở trong tập đoàn, người ta nể anh là vì năng lực, vì anh có thể mang lại giá trị cho đội ngũ. Nhưng ở đây thì anh chẳng giúp được bao nhiêu, nên càng thấy áy náy.

Sở Hạ Tinh đâu để anh có cơ hội rút lui, lập tức cầm lấy bộ đàm, hào hứng thông báo: “Tống Tổng nói mọi người vất vả rồi, hôm nay anh ấy sẽ mua nước cho cả đoàn!”

“Cảm ơn Tống Tổng! Cảm ơn sếp ạ!”

“Sếp vất vả rồi! Bọn em không sao đâu ạ!”

“Cảm ơn lãnh đạo đã đến thăm đoàn!”

Chỉ giây sau, trong đoàn lại vang lên từng đợt tiếng cảm ơn dồn dập như sóng vỗ. Cảm giác không khác gì livestream có người tặng tên lửa liên tục, cả màn hình như đang tràn ngập dòng chữ “Sếp hào phóng quá đi!”, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt!

Tống Văn Dạ: “...”

Chưa kịp mua nước cho đoàn đã bị cảm ơn rào rào một lượt, anh khẽ mím môi, nghi hoặc nhìn Sở Hạ Tinh: “Cô cố ý đúng không?”

Anh có cảm giác hôm nay nếu là người khác đến thăm đoàn, chắc đã bị tâng bốc đến mức không phân biệt được trời nam đất bắc, bay lên mây lúc nào không hay.

Sở Hạ Tinh làm bộ vô tội: “Sao cơ? Tống Tổng mua nước cho cả đoàn mà, mọi người vui vẻ là điều hiển nhiên.”

Tống Văn Dạ nhất thời không bắt được nhược điểm của “cô”, đành bất lực đi tìm người hỗ trợ mua nước. Anh còn cố ý chọn loại nước lạnh giá cao hơn, bảo tổ sản xuất mua theo thùng rồi vận chuyển tới, chi tiền mà không hề chớp mắt. Sở Hạ Tinh trông thấy càng khẳng định rõ tính cách của Tống Tổng, người này không sợ tốn tiền, chỉ sợ mang nợ nhân tình, đã nợ là nhất định sẽ tìm mọi cách để trả cho bằng được.

Tống Văn Dạ đúng là kiểu người tốt nghiêm túc, mà đã là người tốt thì càng dễ đối phó, không có chút khó khăn nào.

Cảnh quay hằng ngày trong đoàn thật ra khá khô khan. Sau khi trải qua màn chào đón nhiệt tình đến ngượng ngùng ban đầu, Tống Văn Dạ dần dần thả lỏng hơn. Nhìn sang những nhân viên đang làm việc vất vả, mồ hôi đầm đìa, anh hỏi:

“Hôm nay mọi người quay tới mấy giờ?”

Sở Hạ Tinh liếc nhìn bảng lịch quay, bình thản đáp: “Hôm nay xong sớm, khoảng bảy tám giờ là xong rồi, không cần quay đêm.”

Tống Văn Dạ hỏi tiếp: “Còn quay đêm thì thường kéo dài tới mấy giờ?”

Sở Hạ Tinh: “Thuận lợi thì đến hai ba giờ sáng, không thuận thì có thể phải quay trắng đêm.”

Tống Văn Dạ: “Kéo dài như vậy, liệu có chịu nổi không?”

Đoàn phim đâu có ngày nghỉ, nếu tính kỹ ra thì mỗi ngày chỉ ngủ được năm sáu tiếng, mà phần lớn mọi người còn phải làm việc nặng nhọc nữa.

Sở Hạ Tinh bật cười: “Tống Tổng, đoàn phim dựng lên rồi thì không quay cũng phải tốn tiền. Thời gian quay phim có thể nói là gắn chặt với tiền bạc đấy.”

Tống Văn Dạ: “Thế nếu có người bị ốm thì sao?”

Sở Hạ Tinh: “Cố mà chịu, không chịu được thì thay người. Lúc nào cũng có người sẵn sàng thay thế. Đoàn lớn có tiền thì linh hoạt hơn, còn đoàn nhỏ thì chủ yếu là cắn răng mà chống.”

Tống Văn Dạ: “...”

Sở Hạ Tinh thấy anh im lặng, quay đầu liếc nhìn một cái, cười nói: “Sao lại có biểu cảm này? Tống Tổng thất vọng à? Tưởng mọi người đang làm nghệ thuật, hóa ra là đang làm công mệt muốn chết?”

Tống Văn Dạ trầm ngâm vài giây, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vậy lịch làm việc của đoàn phim này như thế nào?”

Sở Hạ Tinh biết anh đã bắt đầu động lòng, thành thật đáp: “Gần đây lịch quay còn coi như bình thường, nhưng về sau muốn tiết kiệm thời gian và tiền bạc để quay mấy phân cảnh lớn thì chắc chắn phải làm liên tục vài ngày không nghỉ.”

Tống Văn Dạ: “Cảnh lớn cần bao nhiêu tiền? Thật ra ngân sách vẫn có thể thương lượng thêm, đừng ép người trong đoàn quá, giữ cho đội ngũ ổn định mới là quan trọng nhất.”

Tận mắt chứng kiến một ngày làm việc trong đoàn, Tống Văn Dạ dĩ nhiên cảm nhận được khối lượng công việc khủng khϊếp. Mặc dù mọi người đều tươi cười chào hỏi anh rất khí thế, nhưng thực tế thì họ gần như không có lấy một giây nghỉ ngơi. Thời gian hiếm hoi để thở chỉ là khi chuyển cảnh. Mùa hè nắng gắt, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, mệt mỏi đến mức ngồi phệt xuống lề đường, im lặng không nói gì, trông rất rệu rã.

Dù Tống Văn Dạ đang ngồi trong khu đạo diễn được trang bị tốt nhất, anh vẫn cảm thấy cái nóng như thiêu, mồ hôi bắt đầu túa ra sau lưng, huống hồ là những người khác.

4

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.