0 chữ
Chương 64
Chương 64: Hậu sinh khả úy
Lúc Hàn Sở Ninh ra đời, đã được thừa hưởng ánh hào quang “cháu của đạo diễn Sở”. Nhưng thời còn đi học, trong họ hàng của Sở Hạ Tinh không có ai là đạo diễn. Hồi ấy bà chỉ là một con nhóc tay trắng, không có gì trong tay, vậy mà vẫn từng bước lăn lộn giữa chốn danh lợi, đi đến được ngày hôm nay.
Tào Ngạn Cương sững người trong giây lát, khẽ nói: “Nhưng tôi thấy cô đã rất giỏi rồi.”
Sở Hạ Tinh gạt đi những hồi ức thời niên thiếu trong đầu, cầm lấy kịch bản trên bàn, tiện tay dùng bút đánh dấu những đoạn trọng điểm, rồi đưa cho Tào Ngạn Cương: “Tập trung luyện mấy cảnh này đi. Chỉ cần anh có vài cảnh diễn thật nổi bật, khán giả sẽ nhớ được anh.”
Tào Ngạn Cương nhận lấy kịch bản, gật đầu liên tục, cảm kích nói: “Vâng vâng! Cảm ơn lão đại!”
Sở Hạ Tinh nhìn những nét bút dạ quang tô vẽ khắp trang giấy, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm, giọng bà trầm lặng: “Cố gắng kiên trì, sau này anh sẽ không hối hận.”
Bà luôn cảm thấy cơ thể trẻ trung của Tào Ngạn Cương khiến bản thân nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Ít nhất thì đến giờ bà vẫn chưa từng hối hận, bà vẫn đang tiếp tục làm phim.
Tào Ngạn Cương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Sở Hạ Tinh rời đi, cúi đầu nhìn lại những cảnh được đánh dấu trong kịch bản, bỗng chốc cảm thấy tràn đầy dũng khí, như thể mình lại có thể đứng lên từ đầu. Anh ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng, không thể phụ sự kỳ vọng của đạo diễn!
Tào Ngạn Cương: Tôi cảm thấy tôi lại làm được rồi! Tôi chính là “hậu sinh khả úy” nhờ vào sự chăm chỉ!
Thế nhưng, khí thế hừng hực của Tào Ngạn Cương chưa được bao lâu thì lại bị mắng đến choáng váng cả buổi chiều. Mỗi ngày ở phim trường, đầu óc anh ta như ù ù cạc cạc, luôn có cảm giác mình bị đánh đến choáng váng dưới roi vọt của Sở Hạ Tinh.
Sở Hạ Tinh muốn dốc sức đẩy Tào Ngạn Cương tiến lên, nên thái độ càng lúc càng nghiêm khắc, hận không thể rèn sắt thành thép ngay tức khắc, giận dữ quát lớn: “Anh nhìn lại cái kiểu anh đang diễn đi! Tôi đã dạy anh bao nhiêu lần rồi? Tôi đi tìm con khỉ cũng diễn còn có hồn hơn anh! Anh tưởng mình là Tôn Ngộ Không thật hả? Còn định làm Đại Thánh nữa chắc? Cứ như tảng đá, mặt không có tí biểu cảm nào!”
Tào Ngạn Cương ban đầu còn hừng hực khí thế, giờ thì bị mắng đến nỗi rối như tơ vò, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy đạo diễn ba cái thật mạnh xin tha.
Tào Ngạn Cương: Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, hình như tôi lại không làm được rồi...
Sở Hạ Tinh không thể ở bên Tào Ngạn Cương cả đời để dạy từng li từng tí, nên dĩ nhiên trong thời gian quay phim, bà phải tận dụng tối đa mà huấn luyện “ép ăn nhồi nhét”, kiểu thầy nghiêm quân kỷ, không nương tay chút nào. May mắn là Tào Ngạn Cương cũng đang dần tiến bộ thật, số lần bị mắng ngày một ít đi, dường như bắt đầu biết dùng đầu óc suy nghĩ, biết tự tìm cách diễn, không còn mù quáng bắt chước như trước.
Tiến độ đoàn phim ngày một tiến triển, quá trình quay nhìn chung khá thuận lợi. Nhưng sau khi Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh xử lý xong phần lớn các kịch bản bay, trong lúc kiểm tra lại tư liệu thì lại phát hiện ra một vấn đề cũ, rắc rối mới lại xuất hiện.
Sở Hạ Tinh nhìn phần tư liệu quay từ trước, không khỏi đau đầu, trong lòng đầy ngao ngán: “Đây là cái gì vậy trời? Thật sự không dùng được tí nào?”
“Người Trong Tim Ở Chốn Xa” từng thay đạo diễn giữa chừng, trước là đạo diễn Vương, sau là bà. Vậy nên cũng có một phần cảnh quay là của đạo diễn Vương. Lúc đầu Sở Hạ Tinh còn nghĩ ông ta quay nhiều như vậy thì kiểu gì cũng có đoạn dùng được, ai ngờ trong thời gian làm việc, đạo diễn Vương để xảy ra lỗi nghiêm trọng, khiến một loạt cảnh quan trọng hoàn toàn không thể sử dụng.
Người dựng phim đi theo đoàn ái ngại nói: “Thật ra hồi đó tôi cũng từng nhắc đạo diễn Vương rồi, nhưng ông ta bảo không sao, nên tôi cũng...”
Đây chính là nỗi sợ lớn nhất khi gặp phải đạo diễn thiếu chuyên nghiệp, chỉ cần đạo diễn đã gật đầu cho qua thì ai còn dám xét nét kỹ thêm nữa?
Hàn Sở Ninh nhìn phần tư liệu lỗi, chớp mắt vài cái, khẽ nói: “Giờ chắc chỉ còn cách quay lại thôi.”
Sở Hạ Tinh nói: “Quay lại sẽ tốn thêm tiền, vậy thì phải điều từ chỗ khác qua thôi.”
Bà thật không ngờ phần của đạo diễn Vương cũng có thể xảy ra vấn đề, đúng là khoản chi phí phát sinh ngoài dự tính.
Hàn Sở Ninh thành thật đề nghị: “Dì có thể điều từ tiền nhuận bút của cháu, chắc là đủ.”
“Người Trong Tim Ở Chốn Xa” vốn có kinh phí sản xuất rất thấp, đẳng cấp của Hàn Sở Ninh thì ai cũng biết, nên tiền nhuận bút của cô so với các bộ phận khác khá cao, đúng là có thể giải quyết được tình thế cấp bách, đủ để hoàn tất phần quay bổ sung.
Sở Hạ Tinh lập tức bác bỏ: “Nói bậy, dì chưa từng quỵt tiền con nít bao giờ, sao có chuyện bắt người bên dưới bỏ tiền túi ra?”
Tào Ngạn Cương sững người trong giây lát, khẽ nói: “Nhưng tôi thấy cô đã rất giỏi rồi.”
Sở Hạ Tinh gạt đi những hồi ức thời niên thiếu trong đầu, cầm lấy kịch bản trên bàn, tiện tay dùng bút đánh dấu những đoạn trọng điểm, rồi đưa cho Tào Ngạn Cương: “Tập trung luyện mấy cảnh này đi. Chỉ cần anh có vài cảnh diễn thật nổi bật, khán giả sẽ nhớ được anh.”
Tào Ngạn Cương nhận lấy kịch bản, gật đầu liên tục, cảm kích nói: “Vâng vâng! Cảm ơn lão đại!”
Bà luôn cảm thấy cơ thể trẻ trung của Tào Ngạn Cương khiến bản thân nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Ít nhất thì đến giờ bà vẫn chưa từng hối hận, bà vẫn đang tiếp tục làm phim.
Tào Ngạn Cương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Sở Hạ Tinh rời đi, cúi đầu nhìn lại những cảnh được đánh dấu trong kịch bản, bỗng chốc cảm thấy tràn đầy dũng khí, như thể mình lại có thể đứng lên từ đầu. Anh ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng, không thể phụ sự kỳ vọng của đạo diễn!
Tào Ngạn Cương: Tôi cảm thấy tôi lại làm được rồi! Tôi chính là “hậu sinh khả úy” nhờ vào sự chăm chỉ!
Thế nhưng, khí thế hừng hực của Tào Ngạn Cương chưa được bao lâu thì lại bị mắng đến choáng váng cả buổi chiều. Mỗi ngày ở phim trường, đầu óc anh ta như ù ù cạc cạc, luôn có cảm giác mình bị đánh đến choáng váng dưới roi vọt của Sở Hạ Tinh.
Tào Ngạn Cương ban đầu còn hừng hực khí thế, giờ thì bị mắng đến nỗi rối như tơ vò, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy đạo diễn ba cái thật mạnh xin tha.
Tào Ngạn Cương: Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, hình như tôi lại không làm được rồi...
Sở Hạ Tinh không thể ở bên Tào Ngạn Cương cả đời để dạy từng li từng tí, nên dĩ nhiên trong thời gian quay phim, bà phải tận dụng tối đa mà huấn luyện “ép ăn nhồi nhét”, kiểu thầy nghiêm quân kỷ, không nương tay chút nào. May mắn là Tào Ngạn Cương cũng đang dần tiến bộ thật, số lần bị mắng ngày một ít đi, dường như bắt đầu biết dùng đầu óc suy nghĩ, biết tự tìm cách diễn, không còn mù quáng bắt chước như trước.
Sở Hạ Tinh nhìn phần tư liệu quay từ trước, không khỏi đau đầu, trong lòng đầy ngao ngán: “Đây là cái gì vậy trời? Thật sự không dùng được tí nào?”
“Người Trong Tim Ở Chốn Xa” từng thay đạo diễn giữa chừng, trước là đạo diễn Vương, sau là bà. Vậy nên cũng có một phần cảnh quay là của đạo diễn Vương. Lúc đầu Sở Hạ Tinh còn nghĩ ông ta quay nhiều như vậy thì kiểu gì cũng có đoạn dùng được, ai ngờ trong thời gian làm việc, đạo diễn Vương để xảy ra lỗi nghiêm trọng, khiến một loạt cảnh quan trọng hoàn toàn không thể sử dụng.
Người dựng phim đi theo đoàn ái ngại nói: “Thật ra hồi đó tôi cũng từng nhắc đạo diễn Vương rồi, nhưng ông ta bảo không sao, nên tôi cũng...”
Đây chính là nỗi sợ lớn nhất khi gặp phải đạo diễn thiếu chuyên nghiệp, chỉ cần đạo diễn đã gật đầu cho qua thì ai còn dám xét nét kỹ thêm nữa?
Hàn Sở Ninh nhìn phần tư liệu lỗi, chớp mắt vài cái, khẽ nói: “Giờ chắc chỉ còn cách quay lại thôi.”
Sở Hạ Tinh nói: “Quay lại sẽ tốn thêm tiền, vậy thì phải điều từ chỗ khác qua thôi.”
Bà thật không ngờ phần của đạo diễn Vương cũng có thể xảy ra vấn đề, đúng là khoản chi phí phát sinh ngoài dự tính.
Hàn Sở Ninh thành thật đề nghị: “Dì có thể điều từ tiền nhuận bút của cháu, chắc là đủ.”
“Người Trong Tim Ở Chốn Xa” vốn có kinh phí sản xuất rất thấp, đẳng cấp của Hàn Sở Ninh thì ai cũng biết, nên tiền nhuận bút của cô so với các bộ phận khác khá cao, đúng là có thể giải quyết được tình thế cấp bách, đủ để hoàn tất phần quay bổ sung.
Sở Hạ Tinh lập tức bác bỏ: “Nói bậy, dì chưa từng quỵt tiền con nít bao giờ, sao có chuyện bắt người bên dưới bỏ tiền túi ra?”
1
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
