0 chữ
Chương 62
Chương 62: Luyện gà thi cấp tốc
Sở Hạ Tinh không phải kiểu người có kiên nhẫn giảng giải từ đầu tới cuối. Cùng lắm bà chỉ chia sẻ kinh nghiệm với người trong nghề qua vài buổi tọa đàm, bảo lặp đi lặp lại mấy kiến thức cơ bản, bà không chịu nổi.
Tào Ngạn Cương cũng rất chột dạ. Thấy sắc mặt Sở Hạ Tinh lạnh như tiền, anh ta lại rụt rè xin lỗi: “Lão đại, xin lỗi…”
Sở Hạ Tinh nhíu mày, đưa tay day trán, bất đắc dĩ nói: “Thôi đừng xin lỗi nữa, anh nói thẳng đi, anh học diễn bao lâu rồi? Trường nào đào tạo?”
Sở Hạ Tinh: Tôi chỉ muốn biết là thầy nào dạy mà cũng dám để tên này đi đóng phim!
Tào Ngạn Cương lí nhí: “Hơn hai tháng.”
Sở Hạ Tinh lập tức nhướng mày: “Anh còn đang học trong trường điện ảnh?”
Tào Ngạn Cương né tránh ánh mắt “cô”, giọng càng lúc càng nhỏ: “Không phải, trước đây tôi chưa học diễn xuất bao giờ. Công ty đăng ký cho tôi một lớp học diễn, tôi học được hai tháng…”
Sở Hạ Tinh: “...”
Bà im lặng vài giây, khó tin hỏi lại: “Thế tức là anh hoàn toàn chưa có nền tảng gì?”
Tào Ngạn Cương: “Có thể... nói vậy cũng đúng...”
Hàn Sở Ninh ngồi bên cạnh ghế đạo diễn, thấy sắc mặt dì mình mỗi lúc một khó coi, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dì, bây giờ ai cũng vậy mà. Nhiều diễn viên giờ không có học bài bản đâu...”
Hồi còn trẻ, Sở Hạ Tinh hợp tác toàn với diễn viên bước ra từ hãng phim hoặc trường đào tạo chính quy. Thỉnh thoảng có gặp diễn viên không học trường lớp, thì cũng là người có tố chất vượt trội, nhan sắc nổi bật, hoặc có chống lưng vững chắc. Nhưng vấn đề là Tào Ngạn Cương hoàn toàn không thuộc loại nào trong số đó!
Từ khi nổi tiếng, người bà cộng tác đều là diễn viên giỏi, ngay cả diễn viên lưu lượng (diễn viên nổi nhờ ngoại hình/lượng fan) cũng phải có chút năng lực diễn xuất. Cỡ diễn viên nhỏ như này, bà chưa từng gặp.
Tào Ngạn Cương thấy Sở Hạ Tinh im lặng, lập tức luống cuống, yếu ớt hỏi: “Lão đại, cô không sao chứ?”
“Không sao, tôi ổn, tôi rất ổn...” Sở Hạ Tinh hít sâu một hơi. Bà biết mình không thể nổi giận với một đứa nhỏ, nên đành cố nhịn, nhẹ giọng nói: “Được rồi, thế thì dạy lại từ đầu vậy. Hết cách rồi.”
“Anh đừng diễn nữa, qua đây.” Sở Hạ Tinh gọi anh ta lại: “Tự anh xem cảnh vừa rồi của mình đi.”
Bà cho phát lại đoạn vừa quay, một lần có tiếng, một lần tắt tiếng. Sau đó bà hỏi: “Anh thấy có gì khác nhau không?”
Tào Ngạn Cương xem đi xem lại vẫn mù tịt, suy nghĩ muốn nổ não cũng không hiểu ra được, lí nhí nói: “Hình như... không khác gì mấy?”
Sở Hạ Tinh lạnh nhạt nói: “Anh cũng biết là không khác đấy à? Anh nói câu nào cũng y nguyên một biểu cảm, tôi thấy anh có thoại hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao cũng đều như tượng gỗ.”
Tào Ngạn Cương lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ đưa tay lên sờ sờ mặt, chẳng biết phản bác thế nào.
Sở Hạ Tinh tiếp tục: “Các anh bây giờ rõ là bị mấy diễn viên l*иg tiếng chiều hư rồi. Tự mình diễn thì qua loa cho xong, còn cảm xúc thì toàn trông vào người ta hét hộ. Cả bộ phim mà chỉ sống nhờ diễn viên l*иg tiếng truyền tải cảm xúc?”
Hiện nay trong ngành làm phim, do đủ thứ hạn chế, việc l*иg tiếng hậu kỳ đã trở thành phổ biến. Vì chi phí thu âm trực tiếp trên phim trường khá cao, nên hậu kỳ l*иg tiếng vừa tiết kiệm lại tiện lợi. Nhưng không biết từ lúc nào, diễn viên không còn để tâm đến cảm xúc trong cảnh quay nữa, dù sao cũng có thể "vá" lại bằng âm thanh.
“Đúng là ngữ điệu của lời thoại có thể truyền tải cảm xúc vui, buồn, đau khổ, tức giận… Nhưng nếu nét mặt không ăn khớp với lời thoại thì sẽ rất giả. Ngày xưa l*иg tiếng phải theo nét mặt diễn viên. Bây giờ thì tiện thật, các người mặt đơ cho nhanh, để người ta thích l*иg sao thì l*иg?” Sở Hạ Tinh liếc nhìn Tào Ngạn Cương với vẻ nửa cười nửa không. Thấy anh ta xấu hổ hết sức, bà cũng không nỡ nói quá nặng.
Sau khi cho Tào Ngạn Cương xem lại đoạn quay, Sở Hạ Tinh đi thẳng tới trước ống kính, nói: “Được rồi, anh nhìn tôi diễn một lần trước màn hình rồi bắt chước làm theo, bây giờ thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, chỉ có thể cưỡng ép nhồi cho anh biết thôi.”
Việc học diễn xuất vốn là một quá trình cần tiến hành từng bước một cách bài bản, đáng lý ra phải trải qua rất nhiều bài tập nền tảng. Nhưng mỗi ngày quay phim là mỗi ngày đốt tiền, Sở Hạ Tinh không thể vì Tào Ngạn Cương mà làm chậm tiến độ. Giờ bà chỉ có thể dạy cấp tốc, kiểu “luyện gà thi cấp tốc”, miễn sao quay xong cho anh ta đạt điểm qua môn là được.
Vì Tào Ngạn Cương quá lóng ngóng, vụng về, tay chân thì thừa mà cảm xúc lại thiếu, nên thỉnh thoảng Sở Hạ Tinh cũng không kiềm được cơn giận, hét lên quát mắng anh ta một trận ra trò, khiến cả đoàn phim im bặt, ai cũng nín thở không dám ho một tiếng.
Tào Ngạn Cương cũng rất chột dạ. Thấy sắc mặt Sở Hạ Tinh lạnh như tiền, anh ta lại rụt rè xin lỗi: “Lão đại, xin lỗi…”
Sở Hạ Tinh nhíu mày, đưa tay day trán, bất đắc dĩ nói: “Thôi đừng xin lỗi nữa, anh nói thẳng đi, anh học diễn bao lâu rồi? Trường nào đào tạo?”
Sở Hạ Tinh: Tôi chỉ muốn biết là thầy nào dạy mà cũng dám để tên này đi đóng phim!
Tào Ngạn Cương lí nhí: “Hơn hai tháng.”
Sở Hạ Tinh lập tức nhướng mày: “Anh còn đang học trong trường điện ảnh?”
Tào Ngạn Cương né tránh ánh mắt “cô”, giọng càng lúc càng nhỏ: “Không phải, trước đây tôi chưa học diễn xuất bao giờ. Công ty đăng ký cho tôi một lớp học diễn, tôi học được hai tháng…”
Bà im lặng vài giây, khó tin hỏi lại: “Thế tức là anh hoàn toàn chưa có nền tảng gì?”
Tào Ngạn Cương: “Có thể... nói vậy cũng đúng...”
Hàn Sở Ninh ngồi bên cạnh ghế đạo diễn, thấy sắc mặt dì mình mỗi lúc một khó coi, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dì, bây giờ ai cũng vậy mà. Nhiều diễn viên giờ không có học bài bản đâu...”
Hồi còn trẻ, Sở Hạ Tinh hợp tác toàn với diễn viên bước ra từ hãng phim hoặc trường đào tạo chính quy. Thỉnh thoảng có gặp diễn viên không học trường lớp, thì cũng là người có tố chất vượt trội, nhan sắc nổi bật, hoặc có chống lưng vững chắc. Nhưng vấn đề là Tào Ngạn Cương hoàn toàn không thuộc loại nào trong số đó!
Từ khi nổi tiếng, người bà cộng tác đều là diễn viên giỏi, ngay cả diễn viên lưu lượng (diễn viên nổi nhờ ngoại hình/lượng fan) cũng phải có chút năng lực diễn xuất. Cỡ diễn viên nhỏ như này, bà chưa từng gặp.
“Không sao, tôi ổn, tôi rất ổn...” Sở Hạ Tinh hít sâu một hơi. Bà biết mình không thể nổi giận với một đứa nhỏ, nên đành cố nhịn, nhẹ giọng nói: “Được rồi, thế thì dạy lại từ đầu vậy. Hết cách rồi.”
“Anh đừng diễn nữa, qua đây.” Sở Hạ Tinh gọi anh ta lại: “Tự anh xem cảnh vừa rồi của mình đi.”
Bà cho phát lại đoạn vừa quay, một lần có tiếng, một lần tắt tiếng. Sau đó bà hỏi: “Anh thấy có gì khác nhau không?”
Tào Ngạn Cương xem đi xem lại vẫn mù tịt, suy nghĩ muốn nổ não cũng không hiểu ra được, lí nhí nói: “Hình như... không khác gì mấy?”
Sở Hạ Tinh lạnh nhạt nói: “Anh cũng biết là không khác đấy à? Anh nói câu nào cũng y nguyên một biểu cảm, tôi thấy anh có thoại hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao cũng đều như tượng gỗ.”
Sở Hạ Tinh tiếp tục: “Các anh bây giờ rõ là bị mấy diễn viên l*иg tiếng chiều hư rồi. Tự mình diễn thì qua loa cho xong, còn cảm xúc thì toàn trông vào người ta hét hộ. Cả bộ phim mà chỉ sống nhờ diễn viên l*иg tiếng truyền tải cảm xúc?”
Hiện nay trong ngành làm phim, do đủ thứ hạn chế, việc l*иg tiếng hậu kỳ đã trở thành phổ biến. Vì chi phí thu âm trực tiếp trên phim trường khá cao, nên hậu kỳ l*иg tiếng vừa tiết kiệm lại tiện lợi. Nhưng không biết từ lúc nào, diễn viên không còn để tâm đến cảm xúc trong cảnh quay nữa, dù sao cũng có thể "vá" lại bằng âm thanh.
“Đúng là ngữ điệu của lời thoại có thể truyền tải cảm xúc vui, buồn, đau khổ, tức giận… Nhưng nếu nét mặt không ăn khớp với lời thoại thì sẽ rất giả. Ngày xưa l*иg tiếng phải theo nét mặt diễn viên. Bây giờ thì tiện thật, các người mặt đơ cho nhanh, để người ta thích l*иg sao thì l*иg?” Sở Hạ Tinh liếc nhìn Tào Ngạn Cương với vẻ nửa cười nửa không. Thấy anh ta xấu hổ hết sức, bà cũng không nỡ nói quá nặng.
Sau khi cho Tào Ngạn Cương xem lại đoạn quay, Sở Hạ Tinh đi thẳng tới trước ống kính, nói: “Được rồi, anh nhìn tôi diễn một lần trước màn hình rồi bắt chước làm theo, bây giờ thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, chỉ có thể cưỡng ép nhồi cho anh biết thôi.”
Việc học diễn xuất vốn là một quá trình cần tiến hành từng bước một cách bài bản, đáng lý ra phải trải qua rất nhiều bài tập nền tảng. Nhưng mỗi ngày quay phim là mỗi ngày đốt tiền, Sở Hạ Tinh không thể vì Tào Ngạn Cương mà làm chậm tiến độ. Giờ bà chỉ có thể dạy cấp tốc, kiểu “luyện gà thi cấp tốc”, miễn sao quay xong cho anh ta đạt điểm qua môn là được.
Vì Tào Ngạn Cương quá lóng ngóng, vụng về, tay chân thì thừa mà cảm xúc lại thiếu, nên thỉnh thoảng Sở Hạ Tinh cũng không kiềm được cơn giận, hét lên quát mắng anh ta một trận ra trò, khiến cả đoàn phim im bặt, ai cũng nín thở không dám ho một tiếng.
0
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
