0 chữ
Chương 51
Chương 51: Chắc là tiêu chuẩn “bình thường” của chúng ta khác nhau
Để ăn mừng việc mình tìm được “đại ca”, Tào Ngạn Cương còn đặc biệt mời Sở Hạ Tinh và Lý Tinh đi ăn, hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ gần phim trường. Lần này Sở Hạ Tinh không từ chối nữa. Bà biết rõ, chỉ khi ăn xong bữa này thì Tào Ngạn Cương mới thật sự yên tâm, đây cũng coi như là một phần trong quy tắc giao tình giữa người với người.
Đoàn làm phim đang đóng quân ở vùng ngoại ô khá hẻo lánh, nơi này là một khu căn cứ quay phim nhỏ, chỉ chứa được vài đoàn, xung quanh cũng không có nhiều hàng quán tử tế, chỉ là mấy quán ăn tạm bợ. Thỉnh thoảng có thể bắt gặp diễn viên hay nhân viên các đoàn khác lảng vảng quanh đây. Nếu ai ngán cơm hộp của đoàn thì sẽ ra đây “đổi gió” một chút. May mà nguyên liệu nấu ăn còn tươi ngon, mùi vị cũng khá ra gì.
Tào Ngạn Cương dù đầu óc đơn giản thật, nhưng anh ta không có ác ý. Ngay cả khi đối xử với trợ lý Lý Tinh cũng rất tử tế, không hề kiểu thấy người thấp cổ bé họng là lên mặt.
Sau khi nắm rõ tính cách anh ta, khi ngồi ăn cùng Sở Hạ Tinh cũng không giữ lại gì, chia sẻ hết kinh nghiệm của mình một cách sảng khoái. Có điều đối phương cuối cùng tiếp thu được bao nhiêu, thì bà cũng không dám chắc.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Sau khi ăn no uống đủ, cả bọn rời quán, vừa đón gió mát buổi tối vừa thong thả đi bộ về.
Lý Tinh cảm thán: “Cá hôm nay ngon quá.”
Tào Ngạn Cương nhiệt tình đáp: “Vậy mai lại tới đây ăn tiếp! Nghe nói món gà hấp bia ở đây cũng ngon lắm!”
Sở Hạ Tinh liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Còn ăn nữa à? Anh là diễn viên đấy, không phải cứ theo tôi học là được, ít nhất cũng phải giữ dáng giữ trạng thái một chút chứ.”
Bà vừa nói vừa đưa mắt soi xét Tào Ngạn Cương đầy soi mói. Tuy bà chịu dạy anh ta diễn xuất, nhưng trong mắt bà thì anh ta vẫn còn kém xa chuẩn mực.
Tào Ngạn Cương thấy oan ức lắm, ngơ ngác cúi đầu nhìn bản thân, lẩm bẩm: “Đại ca, cô có thể chê tôi mặt mũi bình thường, nhưng dáng tôi đâu đến nỗi mà...”
Sở Hạ Tinh thẳng thừng đáp: “Chắc là tiêu chuẩn “bình thường” của chúng ta khác nhau.”
Việc kiểm soát vóc dáng đối với diễn viên vốn khắt khe hơn người thường rất nhiều. Tiêu chuẩn của Sở Hạ Tinh thì càng khỏi phải nói, bà từng gặp không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, con mắt khó tính là điều hiển nhiên.
Tào Ngạn Cương càng lúc càng thân thiết với “cô”, giờ thì phản biện đầy tự tin: “Cô nhìn mấy người đi đường xung quanh mà xem, có mấy ai dáng đẹp hơn tôi đâu!”
Sở Hạ Tinh: “...”
Diễn viên mà đi so với người qua đường, anh so kiểu gì kỳ cục vậy?
Đoàn làm phim đang đóng quân ở vùng ngoại ô khá hẻo lánh, nơi này là một khu căn cứ quay phim nhỏ, chỉ chứa được vài đoàn, xung quanh cũng không có nhiều hàng quán tử tế, chỉ là mấy quán ăn tạm bợ. Thỉnh thoảng có thể bắt gặp diễn viên hay nhân viên các đoàn khác lảng vảng quanh đây. Nếu ai ngán cơm hộp của đoàn thì sẽ ra đây “đổi gió” một chút. May mà nguyên liệu nấu ăn còn tươi ngon, mùi vị cũng khá ra gì.
Tào Ngạn Cương dù đầu óc đơn giản thật, nhưng anh ta không có ác ý. Ngay cả khi đối xử với trợ lý Lý Tinh cũng rất tử tế, không hề kiểu thấy người thấp cổ bé họng là lên mặt.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Sau khi ăn no uống đủ, cả bọn rời quán, vừa đón gió mát buổi tối vừa thong thả đi bộ về.
Lý Tinh cảm thán: “Cá hôm nay ngon quá.”
Tào Ngạn Cương nhiệt tình đáp: “Vậy mai lại tới đây ăn tiếp! Nghe nói món gà hấp bia ở đây cũng ngon lắm!”
Sở Hạ Tinh liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Còn ăn nữa à? Anh là diễn viên đấy, không phải cứ theo tôi học là được, ít nhất cũng phải giữ dáng giữ trạng thái một chút chứ.”
Bà vừa nói vừa đưa mắt soi xét Tào Ngạn Cương đầy soi mói. Tuy bà chịu dạy anh ta diễn xuất, nhưng trong mắt bà thì anh ta vẫn còn kém xa chuẩn mực.
Sở Hạ Tinh thẳng thừng đáp: “Chắc là tiêu chuẩn “bình thường” của chúng ta khác nhau.”
Việc kiểm soát vóc dáng đối với diễn viên vốn khắt khe hơn người thường rất nhiều. Tiêu chuẩn của Sở Hạ Tinh thì càng khỏi phải nói, bà từng gặp không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, con mắt khó tính là điều hiển nhiên.
Tào Ngạn Cương càng lúc càng thân thiết với “cô”, giờ thì phản biện đầy tự tin: “Cô nhìn mấy người đi đường xung quanh mà xem, có mấy ai dáng đẹp hơn tôi đâu!”
Sở Hạ Tinh: “...”
Diễn viên mà đi so với người qua đường, anh so kiểu gì kỳ cục vậy?
0
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
