0 chữ
Chương 50
Chương 50: Từ giờ cô chính là đại ca của tôi
Sở Hạ Tinh không thể nào nhắm mắt nói dối rằng Tào Ngạn Cương nhất định sẽ nổi tiếng. Làm diễn viên đôi khi đúng là nghề ăn lộc trời, mỗi người có một giới hạn riêng.
Tuy bị lời thật lòng đánh trúng tim đen, nhưng Tào Ngạn Cương vẫn kiên trì không bỏ cuộc: “Tôi biết tôi không có thiên phú, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức! Người khác luyện một lần là được, tôi có thể luyện một trăm lần, một ngàn lần! Chỉ cần cô chịu dạy, tôi chắc chắn sẽ học nghiêm túc!”
Sở Hạ Tinh: “...”
Anh nói thì dễ, chứ tôi làm gì có kiên nhẫn dạy anh cả trăm, cả ngàn lần?
Sở Hạ Tinh thật không ngờ có một ngày mình lại bị một tên ngốc trong đoàn phim bám riết không tha. Tào Ngạn Cương như quyết tâm bái sư bằng được, chỉ một lòng một dạ muốn học nghệ từ bà. Trước đây bà từng gặp mấy diễn viên trẻ lanh lợi, tìm đủ cách muốn nhận bà làm mẹ nuôi để xin tài nguyên, chứ chưa từng gặp ai ngây ngốc kiểu này.
Tào Ngạn Cương không lanh lợi, lời nói cũng chẳng khéo léo, cứ thật thà mà xin bái sư. Việc gì cũng làm theo kiểu xưa cũ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn bưng trà rót nước, làm đủ thứ chân tay. Sở Hạ Tinh dễ xử lý mấy người lanh lợi khôn ngoan, nhưng lại đau đầu nhất với mấy người thật thà bướng bỉnh thế này.
Chỉ cần Sở Hạ Tinh xuất hiện ở phim trường, Tào Ngạn Cương sẽ lập tức ân cần hỏi han, cung kính hết mực, thể hiện đúng chuẩn học trò lễ phép, sống chết không chịu từ bỏ chuyện bái sư!
Chẳng bao lâu sau, đến cả trợ lý Lý Tinh cũng bắt đầu thấy buồn bực, than thở:
“Anh ấy làm hết cả phần việc của em rồi, em cứ ăn lương không thế này thì cũng kỳ quá.”
Lý Tinh vốn là người lo mấy việc vặt trong sinh hoạt của Sở Hạ Tinh, giờ Tào Ngạn Cương lo hết rồi, khiến cô nàng có nguy cơ... thất nghiệp.
Sở Hạ Tinh thấy vậy thì chỉ biết thở dài một tiếng. Cuối cùng không chịu nổi kiểu dây dưa dẻo dai của Tào Ngạn Cương, bà đành bất đắc dĩ đưa ra đề nghị: “Thôi được rồi, đừng nhắc chuyện bái sư nữa. Anh đã gọi tôi là đại ca thì trong thời gian quay phim này, tôi sẽ dạy anh vài điều. Còn sau này anh lĩnh hội được bao nhiêu thì phải dựa vào chính anh, được không?”
Dù sao thì Sở Hạ Tinh cũng không thể dạy dỗ Tào Ngạn Cương cả đời, nhiều nhất là tranh thủ lúc quay phim rảnh rỗi chỉ dạy vài câu, còn lại phải xem bản lĩnh của anh ta đến đâu.
Tào Ngạn Cương nghe “cô” chịu dạy, mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã gật đầu lia lịa: “Được được được! Không vấn đề gì! Từ giờ cô chính là đại ca của tôi, cô nói gì tôi cũng nghe theo hết!”
Tuy bị lời thật lòng đánh trúng tim đen, nhưng Tào Ngạn Cương vẫn kiên trì không bỏ cuộc: “Tôi biết tôi không có thiên phú, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức! Người khác luyện một lần là được, tôi có thể luyện một trăm lần, một ngàn lần! Chỉ cần cô chịu dạy, tôi chắc chắn sẽ học nghiêm túc!”
Sở Hạ Tinh: “...”
Anh nói thì dễ, chứ tôi làm gì có kiên nhẫn dạy anh cả trăm, cả ngàn lần?
Sở Hạ Tinh thật không ngờ có một ngày mình lại bị một tên ngốc trong đoàn phim bám riết không tha. Tào Ngạn Cương như quyết tâm bái sư bằng được, chỉ một lòng một dạ muốn học nghệ từ bà. Trước đây bà từng gặp mấy diễn viên trẻ lanh lợi, tìm đủ cách muốn nhận bà làm mẹ nuôi để xin tài nguyên, chứ chưa từng gặp ai ngây ngốc kiểu này.
Chỉ cần Sở Hạ Tinh xuất hiện ở phim trường, Tào Ngạn Cương sẽ lập tức ân cần hỏi han, cung kính hết mực, thể hiện đúng chuẩn học trò lễ phép, sống chết không chịu từ bỏ chuyện bái sư!
Chẳng bao lâu sau, đến cả trợ lý Lý Tinh cũng bắt đầu thấy buồn bực, than thở:
“Anh ấy làm hết cả phần việc của em rồi, em cứ ăn lương không thế này thì cũng kỳ quá.”
Lý Tinh vốn là người lo mấy việc vặt trong sinh hoạt của Sở Hạ Tinh, giờ Tào Ngạn Cương lo hết rồi, khiến cô nàng có nguy cơ... thất nghiệp.
Dù sao thì Sở Hạ Tinh cũng không thể dạy dỗ Tào Ngạn Cương cả đời, nhiều nhất là tranh thủ lúc quay phim rảnh rỗi chỉ dạy vài câu, còn lại phải xem bản lĩnh của anh ta đến đâu.
Tào Ngạn Cương nghe “cô” chịu dạy, mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã gật đầu lia lịa: “Được được được! Không vấn đề gì! Từ giờ cô chính là đại ca của tôi, cô nói gì tôi cũng nghe theo hết!”
0
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
