TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52: Không sống bằng cái mặt

Bà vốn không định để tâm đến Tào Ngạn Cương, nhưng ánh mắt bỗng lia qua lề đường, lại vô tình bắt gặp một người đàn ông dáng vẻ nổi bật, diện mạo anh tuấn, khí chất chỉnh tề, từ gương mặt đến vóc dáng đều không chê vào đâu được. Cũng chẳng rõ là diễn viên của đoàn nào, nhưng vừa hay lại bị bà bắt được làm cái cớ để trêu đùa tên nhóc bên cạnh.

Tâm trạng sau bữa cơm khá tốt, Sở Hạ Tinh bèn huýt sáo một tiếng, cười cợt:

“Anh nhìn người ta xem, nếu mà trông được như vậy, có cần phải học diễn xuất nữa không? Chỉ cần gương mặt thôi cũng đủ ăn rồi.”

“Ở đâu vậy? Ở đâu?” Tào Ngạn Cương không tin nổi, quay đầu tìm kiếm. Đến khi nhìn rõ mặt đối phương, khí thế ban đầu lập tức tiêu tan, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thôi quên đi, tôi đúng là không sống bằng cái mặt được, tôi vẫn nên dựa vào thực lực thì hơn.”

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, cũng chẳng đứng lại quá lâu chỗ nào, nhưng câu chuyện của họ lại vô tình bay theo gió, lọt vào tai người kia.

Tống Văn Dạ chưa từng tới đoàn làm phim này, anh đang đứng chờ Hạ Hoành đến muộn, bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện thì khựng lại: “Hả?”

Tống Văn Dạ đang đứng trong một khu phim trường lạ hoắc, khi nghe thấy tiếng nói, anh hơi sửng sốt, chỉ thấy ba người nọ dần khuất xa, nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào. Vì vừa mới xong việc ở công ty liền vội vàng đến đây, nên anh ăn mặc khá chỉnh tề, đứng giữa một đám người mặc áo thun quần đùi trông chẳng khác gì đang hóa thân thành nhân vật.

Chưa đầy mấy phút sau, Hạ Hoành cũng xuất hiện gần quán ăn, dáng vẻ hết sức quen đường thuộc lối, vừa đi vừa giải thích: “Bãi đậu xe ở đây lộn xộn thật, mình phải chạy vòng vòng cả buổi mới ra được.”

Tống Văn Dạ liếc nhìn anh ta một cái, hờ hững vạch trần: “Cậu chạy vòng vòng trong bãi xe nguyên một tiếng đồng hồ?”

“Ây da, đường kẹt kinh khủng! Làm gì đến một tiếng đồng hồ, chỉ là hơi muộn chút thôi mà.” Hạ Hoành gãi đầu cười gượng, rồi lại lơ đễnh nói tiếp: “Với lại cậu cũng đâu phải tiểu thư yếu đuối gì, chờ một chút thì có sao đâu!”

Tống Văn Dạ nhớ lại chuyện vừa rồi, ánh mắt thoáng dao động, định nói lại thôi: “Chuyện đó cũng chưa chắc.”

Hạ Hoành nhìn người bạn cứ như hũ nút của mình, hoàn toàn không hiểu gì:

“?”

Ý gì đây? Con trai ra đường cũng phải lo chuyện an toàn à?

Hạ Hoành xua tay: “Thôi được rồi được rồi, tranh thủ thời gian đi, mình đưa cậu đi gặp Sở Hạ Tinh.”

Tống Văn Dạ: “Hình như mình vừa mới gặp rồi.”

Anh vốn có khả năng ghi nhớ gương mặt khá tốt, tuy chưa gặp mặt trực tiếp nhưng trước đó cũng từng xem qua ảnh.

0

0

3 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.