0 chữ
Chương 49
Chương 49: Hay là cô làm sư phụ tôi đi
Sở Hạ Tinh nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ hiểu, đoàn phim giống như một xã hội thu nhỏ. Trong này đủ hạng người, có nhà sản xuất kiếm được hàng chục triệu, cũng có nhân công hiện trường chỉ kiếm vài nghìn. Có người tốt nghiệp trường danh tiếng từ nước ngoài, cũng có nông dân không biết chữ.”
“Có người hôm nay còn là thư ký trường quay, vài năm sau đã thành đạo diễn. Có người giờ vẫn nhận được kịch bản, nhưng không bao lâu sau lại chẳng ai hỏi đến, từ đỉnh cao rơi thẳng xuống bùn chỉ trong chớp mắt.” Giọng điệu của Sở Hạ Tinh bình thản: “Thế nên một bộ phim có thành công hay không không quan trọng, quan trọng là đừng lãng phí thời gian trong đoàn.”
Đừng lãng phí thời gian của người khác, kẻo sẽ giống như đạo diễn Vương. Cũng đừng lãng phí thời gian của chính mình, cứ lờ đờ mơ hồ mà quay mấy bộ phim vô nghĩa.
Đây đều là những kinh nghiệm mà Sở Hạ Tinh đúc kết được sau nhiều năm, bà biết rõ đoàn làm phim là nơi cạnh tranh vô cùng khốc liệt, chỉ những người thật sự có bản lĩnh, biết vận dụng đầu óc mới có thể sống sót lâu dài.
Tào Ngạn Cương nghe xong câu đó thì sững người trong chốc lát, anh ta ngây ra nhìn Sở Hạ Tinh, lại nghĩ đến lời nói và hành động của “cô”, bỗng nhiên cao giọng hét lên: “Hay là cô làm sư phụ tôi đi!”
Trợ lý Lý Tinh đứng bên cạnh Sở Hạ Tinh bị tiếng hét của anh ta làm cho giật mình, chưa hiểu đầu đuôi ra sao, ngơ ngác nhìn sang: “Hả?”
Tào Ngạn Cương trông như một tên ngốc, hai mắt sáng rực, nói đầy kiên định: “Tôi nói nghiêm túc đấy! Tôi thấy cô còn hiểu đoàn phim hơn cả tôi, mà diễn xuất cũng siêu giỏi. Hay cô làm sư phụ tôi đi, sau này tôi theo cô học nghề!”
Ban đầu khi mới vào đoàn, Tào Ngạn Cương vốn định học hỏi đạo diễn Vương một chút, nhưng giờ anh ta nhận ra Sở Hạ Tinh lợi hại hơn nhiều, đặc biệt là hôm qua khi “cô” phân tích cảnh quay, mạch lạc rõ ràng, trình độ còn vượt xa cả đạo diễn. Anh ta không muốn sống qua ngày một cách mơ hồ, nhưng trước giờ vẫn chưa gặp được người dẫn đường thật sự đáng tin. Giờ thì dường như đã thấy được tia sáng cuối đường hầm.
Lý Tinh lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, anh lớn tuổi hơn chị ấy mà.”
Sở Hạ Tinh cũng dứt khoát lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Tào Ngạn Cương vội vã nói: “Chuyện này có gì đâu mà lạ, cô đừng để ý chuyện tuổi tác! Ai diễn giỏi thì người đó là đại ca! Tôi thật lòng muốn học hỏi từ cô!”
Sở Hạ Tinh im lặng một lát, rồi thành thật nói: “Không phải vì chuyện tuổi tác, mà là vì tư chất của anh. Anh thật sự không có năng khiếu.”
Tào Ngạn Cương: “...”
Trời ơi, nói thẳng vậy luôn à?
“Có người hôm nay còn là thư ký trường quay, vài năm sau đã thành đạo diễn. Có người giờ vẫn nhận được kịch bản, nhưng không bao lâu sau lại chẳng ai hỏi đến, từ đỉnh cao rơi thẳng xuống bùn chỉ trong chớp mắt.” Giọng điệu của Sở Hạ Tinh bình thản: “Thế nên một bộ phim có thành công hay không không quan trọng, quan trọng là đừng lãng phí thời gian trong đoàn.”
Đừng lãng phí thời gian của người khác, kẻo sẽ giống như đạo diễn Vương. Cũng đừng lãng phí thời gian của chính mình, cứ lờ đờ mơ hồ mà quay mấy bộ phim vô nghĩa.
Tào Ngạn Cương nghe xong câu đó thì sững người trong chốc lát, anh ta ngây ra nhìn Sở Hạ Tinh, lại nghĩ đến lời nói và hành động của “cô”, bỗng nhiên cao giọng hét lên: “Hay là cô làm sư phụ tôi đi!”
Trợ lý Lý Tinh đứng bên cạnh Sở Hạ Tinh bị tiếng hét của anh ta làm cho giật mình, chưa hiểu đầu đuôi ra sao, ngơ ngác nhìn sang: “Hả?”
Tào Ngạn Cương trông như một tên ngốc, hai mắt sáng rực, nói đầy kiên định: “Tôi nói nghiêm túc đấy! Tôi thấy cô còn hiểu đoàn phim hơn cả tôi, mà diễn xuất cũng siêu giỏi. Hay cô làm sư phụ tôi đi, sau này tôi theo cô học nghề!”
Lý Tinh lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, anh lớn tuổi hơn chị ấy mà.”
Sở Hạ Tinh cũng dứt khoát lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Tào Ngạn Cương vội vã nói: “Chuyện này có gì đâu mà lạ, cô đừng để ý chuyện tuổi tác! Ai diễn giỏi thì người đó là đại ca! Tôi thật lòng muốn học hỏi từ cô!”
Sở Hạ Tinh im lặng một lát, rồi thành thật nói: “Không phải vì chuyện tuổi tác, mà là vì tư chất của anh. Anh thật sự không có năng khiếu.”
Trời ơi, nói thẳng vậy luôn à?
0
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
