0 chữ
Chương 48
Chương 48: Rõ ràng là ông ta chơi không lại, chúng ta sai chỗ nào?
Vì thân phận của Sở Hạ Tinh khá đặc biệt, Hạ Hoành nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào, đành gọi điện cho Tống Văn Dạ.
Trong lúc đó, tin tức đạo diễn Vương gọi điện mách cấp trên, nói nhà sản xuất sắp trực tiếp đến hiện trường đã nhanh chóng lan ra khắp đoàn. Mọi người đều không đoán được phe nào sẽ giành phần thắng. Theo lý thì Sở Hạ Tâm hình như có hậu thuẫn phía sau, nhưng cũng có tin đồn “cô” và Hạ Tổng không thân thiết lắm, kết quả liền trở nên mơ hồ.
Lý Tinh lo lắng nói: “Chị, chúng ta chắc không làm sai gì đâu nhỉ?”
Sở Hạ Tinh bình tĩnh: “Chị có vi phạm hợp đồng đâu, phim cũng đang quay bình thường. Rõ ràng là ông ta chơi không lại, chúng ta sai chỗ nào?”
Chính đạo diễn Vương đã nói “Cô giỏi thì lên đi”, bà chỉ là nghe lời mà lên thôi.
Tào Ngạn Cương bất đắc dĩ: “Nhưng quan hệ của cô với đạo diễn Vương đã căng thẳng đến vậy, sau này quay tiếp kiểu gì?”
Sở Hạ Tinh thản nhiên: “Thì không quay nữa, ai ép phải đi sản xuất phim dở chứ? Khán giả bị dọa chạy mất thì sao?”
Tào Ngạn Cương hoảng hốt: “Nhưng đây là phim đầu tiên của tôi mà!”
Sở Hạ Tinh liếc anh ta một cái, nghe vậy thì bật cười, liên tục phản vấn: “Anh nghĩ quay xong là có thể dựng tốt à? Dựng xong là chắc chắn phát hành? Phát hành rồi là sẽ được khen? Mỗi năm các công ty đều có hàng đống phim bị đắp chiếu, phim này mà được lên sóng thì anh phải gọi là may mắn đấy!”
“Đau lòng ghê.” Tào Ngạn Cương nghe xong câm nín, rồi không nhịn được mà lầm bầm: “Nhưng mà gan cô cũng lớn thật đấy, dám đối đầu với đạo diễn.”
Sở Hạ Tinh thản nhiên đáp: “Thế mà gọi là gan à? Đạo diễn cũng có ba bảy hai mốt loại. Có người chỉ đạo phim mười vạn tệ, có người đạo diễn phim hàng trăm triệu. Có thể nói là như nhau được không?”
“Trong đoàn phim, có người khách sáo gọi anh là “đạo diễn”, là vì công việc cần bề ngoài giữ thể diện. Nhưng nếu anh không có bản lĩnh thật sự, thì đến khi đóng máy xem còn ai thèm quan tâm đến anh không!” Sở Hạ Tinh cười nhạt: “Bây giờ mọi người cùng làm việc chung, nhưng quay xong thì mỗi người một phương, ai còn tìm được ai?”
Đoàn phim khác công ty, nếu không phải là một ekip hợp tác lâu dài, thì sau 1 đến 6 tháng quay phim, rất có thể cả đời này cũng chẳng gặp lại. Người trong đoàn phim chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, cùng nhau phấn đấu một đoạn ngắn, rồi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nhau.
Sở Hạ Tinh đã trải qua quá nhiều lần gặp gỡ – phấn đấu – chia ly như thế, bà từng thấy vô số người trong đoàn, nhưng cuối cùng có thể nhớ tên được lại rất ít.
Trong lúc đó, tin tức đạo diễn Vương gọi điện mách cấp trên, nói nhà sản xuất sắp trực tiếp đến hiện trường đã nhanh chóng lan ra khắp đoàn. Mọi người đều không đoán được phe nào sẽ giành phần thắng. Theo lý thì Sở Hạ Tâm hình như có hậu thuẫn phía sau, nhưng cũng có tin đồn “cô” và Hạ Tổng không thân thiết lắm, kết quả liền trở nên mơ hồ.
Lý Tinh lo lắng nói: “Chị, chúng ta chắc không làm sai gì đâu nhỉ?”
Sở Hạ Tinh bình tĩnh: “Chị có vi phạm hợp đồng đâu, phim cũng đang quay bình thường. Rõ ràng là ông ta chơi không lại, chúng ta sai chỗ nào?”
Chính đạo diễn Vương đã nói “Cô giỏi thì lên đi”, bà chỉ là nghe lời mà lên thôi.
Sở Hạ Tinh thản nhiên: “Thì không quay nữa, ai ép phải đi sản xuất phim dở chứ? Khán giả bị dọa chạy mất thì sao?”
Tào Ngạn Cương hoảng hốt: “Nhưng đây là phim đầu tiên của tôi mà!”
Sở Hạ Tinh liếc anh ta một cái, nghe vậy thì bật cười, liên tục phản vấn: “Anh nghĩ quay xong là có thể dựng tốt à? Dựng xong là chắc chắn phát hành? Phát hành rồi là sẽ được khen? Mỗi năm các công ty đều có hàng đống phim bị đắp chiếu, phim này mà được lên sóng thì anh phải gọi là may mắn đấy!”
“Đau lòng ghê.” Tào Ngạn Cương nghe xong câm nín, rồi không nhịn được mà lầm bầm: “Nhưng mà gan cô cũng lớn thật đấy, dám đối đầu với đạo diễn.”
“Trong đoàn phim, có người khách sáo gọi anh là “đạo diễn”, là vì công việc cần bề ngoài giữ thể diện. Nhưng nếu anh không có bản lĩnh thật sự, thì đến khi đóng máy xem còn ai thèm quan tâm đến anh không!” Sở Hạ Tinh cười nhạt: “Bây giờ mọi người cùng làm việc chung, nhưng quay xong thì mỗi người một phương, ai còn tìm được ai?”
Đoàn phim khác công ty, nếu không phải là một ekip hợp tác lâu dài, thì sau 1 đến 6 tháng quay phim, rất có thể cả đời này cũng chẳng gặp lại. Người trong đoàn phim chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, cùng nhau phấn đấu một đoạn ngắn, rồi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nhau.
0
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
