TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Thế giới 1 - Chương 6: Đại gia bệnh kiều bị con gái bảo mẫu ghét bỏ

Phòng ở của người hầu trong nhà phụ giống như một căn hộ độc thân, mỗi phòng rộng bốn mươi lăm mét vuông.

Chung Vi nhìn căn phòng chật hẹp với đồ đạc thô kệch, lòng thấy buồn bực, cô nói một cách thờ ơ: "Con tốt nghiệp rồi, đợi con kiếm được tiền thì mẹ không cần phải đi làm bảo mẫu cho người khác nữa."

"Ối dào?" Giang Thúy Hồng cười khẩy một tiếng: "Theo mẹ thấy, mày cũng đừng đi tìm việc làm gì, cứ cùng mẹ làm bảo mẫu ở nhà họ Bạc là tốt nhất, bao ăn bao ở, trừ năm loại bảo hiểm và một loại quỹ công, còn được ba mươi nghìn tệ đấy!"

"Mẹ! Mẹ bị úng não à! Con là cử nhân tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đấy!" Chung Vi không thể tin nổi mà trừng mắt, cô đột ngột đứng dậy, gào lên đầy tủi nhục, tức đến đau tức ngực.

Cô là một cử nhân, sao có thể đi làm bảo mẫu cho người khác? Làm cái việc cho hạ nhân này ư!!?

Giang Thúy Hồng chế nhạo: "Bây giờ một đống thạc sĩ tiến sĩ, mày là cử nhân thì đã sao?"

"..." Chung Vi tức điên lên, xông tới đẩy Giang Thúy Hồng: "Mẹ ra ngoài cho con! Dù thế nào đi nữa, con cũng không thể làm cái việc thấp hèn như mẹ được!"

"Rầm" một tiếng, Chung Vi đóng sầm cửa lại.

"Tao thấp hèn? Thế mày cũng đừng quên là tao nuôi mày lớn đấy! Với lại làm bảo mẫu thì có gì không tốt? Bà đây mỗi tháng ba mươi nghìn còn có năm loại bảo hiểm và một loại quỹ công! Tao thấy mày đúng là không biết trời cao đất dày!" Tiếng chửi bới của Giang Thúy Hồng vẫn vọng vào từ ngoài cửa.

Chung Vi bịt tai lại, nằm trên tấm đệm cứng, mím môi, tủi thân rơi một giọt nước mắt.

*

Sáng hôm sau.

Nguyên Khương nằm trên chiếc giường lớn êm ái, từ từ mở mắt. Cảm giác đau nhức khắp người lập tức ập đến, cô khẽ rên một tiếng. Ngay lập tức, một bàn tay lớn ấm áp đặt lên eo cô.

Ngay sau đó, lưng cô dựa vào một l*иg ngực rắn chắc.

Giọng Bạc Hành khàn khàn trầm thấp: "Tỉnh rồi à?"

"Vâng." Nguyên Khương cảm nhận rõ ràng gò má mình đang nóng bừng lên.

"Còn đau không?" Anh hỏi bằng giọng khàn.

Đêm qua hai người quấn quýt đến rất khuya, cô đã ngất đi mấy lần rồi lại bị anh đánh thức.

Nguyên Khương chớp chớp mắt, xoay người lại, gò má trắng nõn áp vào l*иg ngực nóng rẫy của người đàn ông, giọng nói mềm mại kéo dài: "Anh... kỹ thuật kém quá."

"Đến giờ vẫn còn đau."

Giọng người phụ nữ vừa ngọt ngào mềm mại, lại mang theo một tia quyến rũ. Liên tưởng đến cảnh tượng đêm qua, cổ họng Bạc Hành khô khốc, bàn tay anh siết chặt eo cô hơn.

Anh trầm giọng nói: "Vậy sau này anh sẽ luyện tập nhiều hơn."

Nguyên Khương không lên tiếng.

Ngón tay Bạc Hành vuốt ve bờ vai trắng như tuyết của Nguyên Khương, ánh mắt anh trầm xuống.

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.