TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Thế giới 1 - Chương 7: Đại gia bệnh kiều bị con gái bảo mẫu ghét bỏ

Nguyên Khương là người phụ nữ đầu tiên của anh.

Từ cái nhìn đầu tiên, Bạc Hành đã không thể kìm lòng. Anh cũng không phân biệt được là do tác dụng của thuốc hay vì lý do khác nhưng tóm lại, Nguyên Khương bây giờ chỉ có thể vương vấn mùi hương của anh, trở thành người phụ nữ của Bạc Hành anh.

Cha anh Bạc Tiêu Trác từng nói, thích một người, hoặc là có được, hoặc là hủy diệt, giống như cha và mẹ vậy.

“Em ở đâu?” Bạc Hành ấn Nguyên Khương vào lòng, đôi môi lạnh lẽo áp sát vành tai cô.

Nguyên Khương vô thức run lên, giọng nói khàn đến mức không nhận ra: “Em ở ký túc xá công ty.”

“Ký túc xá?” Bạc Hành nhíu mày, mi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào dái tai đỏ như sắp rỉ máu của cô: “Thế thì thiệt thòi cho em quá, dọn đến đây ở với anh.”

“Ở cùng anh...” Nguyên Khương chớp mắt, ngượng ngùng mím môi. Cô thầm nghĩ, cái hệ thống chết tiệt này lại cho cô thân phận cô nhi, để giữ hình tượng, cô chỉ có thể ở ký túc xá. Ký túc xá cũng không tệ nhưng đối với một hồ ly nhỏ từ nhỏ đã được nuông chiều, vẫn có chút khó chấp nhận.

Giờ nghe Bạc Hành đích thân bảo cô dọn đến, Nguyên Khương vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giả vờ do dự: “Như vậy... có được không ạ?”

Mau nói với cô là rất được đi!

Cô biết rõ, dinh thự nhà họ Bạc gần như là một tòa lâu đài. Tuy chỉ có hai tòa nhà nhưng tòa nhà chính nơi chủ nhân ở được xây dựng vô cùng lộng lẫy, chỉ riêng diện tích mặt đất đã lên đến một vạn mét vuông!

Trong dinh thự còn có đủ loại vườn hoa, bãi cỏ, trường đua ngựa...

Nguyên Khương không kìm được mà cong môi.

“Có gì không được?” Đôi môi ấm áp của Bạc Hành rơi xuống bờ vai cô, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve vòng eo hõm sâu của cô. Đáy mắt anh ánh lên màu đỏ rực nhuốm đầy du͙© vọиɠ, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Đêm qua không phải đã nói rồi sao, kết hôn với anh, làm vợ của anh?”

“Chồng và vợ ở cùng nhau, có vấn đề gì sao?”

Giọng điệu của anh bình thản nhưng ẩn chứa một sự áp đặt không cho phép chối từ.

Nguyên Khương đang định nói thì lại bị hắn..., đôi mắt hồ ly quyến rũ của cô phủ một lớp sương mỏng.

Bạc Hành nói: “Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết.”

“Thêm một lần nữa.”

Nguyên Khương: “...”

*

Ba giờ sau, Bạc Hành nhìn Nguyên Khương đã ngủ thϊếp đi, đứng dậy tắm rửa, thay bộ quần áo do trợ lý Lý mang đến. Anh vốn định đến công ty trước nhưng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường đang khóc đến khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt anh tối sầm lại.

Anh nhấc đôi chân thon dài bước đến bên giường, những ngón tay xương khớp rõ ràng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, khẽ nói: “Lúc tỉnh dậy sẽ có người đưa em đến chỗ anh, em cứ đi theo họ là được, biết không?”

Tiếng của Bạc Hành hơi ồn, Nguyên Khương trở mình, lơ mơ “ừm ừm” hai tiếng.

Bạc Hành nhìn sâu vào Nguyên Khương một cái rồi mới cất bước rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hạ giọng dặn dò trợ lý Lý đã chờ từ lâu: “Cậu ở đây canh, không được làm ồn cô ấy. Đợi cô ấy tỉnh lại thì đưa cô ấy đến chỗ tôi.”

1

0

4 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.