0 chữ
Chương 8
Chương 8: Đảo thần bí
Mưa như trút nước, cả thị trấn chìm trong bóng tối. Chỉ có vài đốm sáng le lói hắt qua cửa sổ nhà dân, lập lòe trong màn mưa đêm. Thị trấn này lắm ngõ ngách, đèn đường thì phần lớn đều hỏng, buổi tối mà đi một mình bên ngoài thì chẳng hay ho gì.
“Ông chủ, sao hôm nay tụi tôi ra bến tàu mà chẳng thấy chiếc thuyền đánh cá nào vậy?” Người chơi tên Điền Sùng lên tiếng hỏi.
“Thuyền đi biển rồi, chưa về nhanh vậy được đâu.” Ông chủ mỉm cười đưa ra lời khuyên: “Đợi thuyền về rồi mấy cô cậu ra hỏi thử xem họ có đưa mấy người ra ngoài được không.”
Tô Nam Chi nghe vậy chỉ biết lắc đầu. Nếu không phải cô biết tỏng ở đây làm gì có thuyền, chắc cô cũng tin sái cổ rồi.
Chả trách game bắt cô phải cung cấp thông tin. Rõ ràng là làm gì có thuyền bè nào, vậy mà ông chủ lại lừa họ là thuyền đánh cá ra khơi hết rồi. Dân cư khác trong thị trấn chắc cũng chẳng nói cho họ biết sự thật đâu. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế này, dân địa phương đều quen biết nhau cả, thường thì họ khá đoàn kết để đối phó với người ngoài.
Chưa nói đến chuyện tất cả thuyền đánh cá cùng lúc ra khơi, mà thời tiết trên biển kiểu này có hợp lý không nữa. Ông chủ nói vậy rõ ràng là muốn trấn an họ, để họ yên tâm ở lại thị trấn chờ thuyền về, rồi tiện bề tìm cơ hội ra tay hạ thủ.
Đúng là một NPC chuyên chơi bẩn.
“Những nhà khác có điện thoại không ạ?” Lư Tuệ lại hỏi tiếp.
Ông chủ liếc nhìn chiếc điện thoại từ lâu đã không dùng được trên quầy thu ngân, đáp: “Có thì có đấy nhưng dùng được hay không thì chịu.”
“Hay là tranh thủ trời còn sớm, chúng ta đi hỏi thử xem?” Lư Tuệ nhìn những người chơi khác: "Tiện thể tìm người luôn.”
Nguyễn Phi ho khan hai tiếng: “Lúc nãy về bị dính mưa, giờ tôi vẫn còn lạnh cóng đây này, chịu không nổi nữa rồi.”
Mấy người chơi mỗi người một câu bàn tán, đúng lúc này, Tô Nam Chi để ý thấy người đàn ông đẹp trai nhất, nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nhìn về phía cô.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cô nhớ ra cái tên trên sổ đăng ký nhận phòng. Anh chính là Lục Dư, người chơi một mình ở phòng cuối cùng.
Đang mãi nghĩ, người kia bỗng bước về phía cô, hạ giọng hỏi một câu: “Phiền cô dẫn đường được không?”
Tô Nam Chi ngớ cả người.
Chuyện gì thế này?
Đại ca à, cái vẻ lạnh lùng với kiệm lời như vàng của anh đâu rồi??
Cô không tiện, thật sự là không tiện chút nào hết!
Nhìn ngoài kia mà xem, tối om thế kia, lạ nước lạ cái mà mò ra đường giữa đêm hôm thế này, kiểu này trong phim kinh dị là sống không quá nửa tiếng!
Lời từ chối vừa đến đầu môi, ông chủ nhà trọ đã gật đầu, ôn tồn bảo Tô Nam Chi: “Nam Chi, con dẫn họ đi đi.”
Khóe mắt Tô Nam Chi giật giật. Cô chỉ đứng đây hóng chuyện một cách quang minh chính đại thôi mà, sao lại lôi cả cô vào?
Trong lòng thì cô từ chối đấy nhưng là một NPC đã sống trên đảo lâu như vậy, cô không nên tỏ ra bài xích hay sợ hãi nơi này.
Từ chối nữa là bị nghi ngờ ngay.
Cô có thể sống an toàn trong nhà trọ lâu đến vậy, liệu có phải chính vì cô chẳng biết gì không?
Nếu không giữ hình tượng này, cô sẽ mất đi khoảng thời gian an toàn.
“Được thôi.” Tô Nam Chi nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười.
Còn mấy người chơi còn lại thì nói năng ngọt xớt, người sau hay hơn người trước nhưng tuyệt nhiên chẳng ai chịu đi cùng, kể cả cô nàng đã gợi ý lúc đầu.
Tô Nam Chi cầm ô bước ra khỏi nhà trọ, hai cánh cửa kính từ từ khép lại. Cô liếc sang Lục Dư đang thản nhiên bung ô bên cạnh, thầm nghĩ chắc điểm kỹ năng của tên này dồn hết vào nhan sắc rồi.
Mưa rất lớn, hạt mưa không ngừng trượt xuống từ vành ô, gần như nối thành dòng.
Mỗi người che một chiếc ô, khoảng cách giữa họ đủ cho một người nữa chen vào, chẳng ai nói với ai câu nào.
“Ông chủ, sao hôm nay tụi tôi ra bến tàu mà chẳng thấy chiếc thuyền đánh cá nào vậy?” Người chơi tên Điền Sùng lên tiếng hỏi.
“Thuyền đi biển rồi, chưa về nhanh vậy được đâu.” Ông chủ mỉm cười đưa ra lời khuyên: “Đợi thuyền về rồi mấy cô cậu ra hỏi thử xem họ có đưa mấy người ra ngoài được không.”
Tô Nam Chi nghe vậy chỉ biết lắc đầu. Nếu không phải cô biết tỏng ở đây làm gì có thuyền, chắc cô cũng tin sái cổ rồi.
Chả trách game bắt cô phải cung cấp thông tin. Rõ ràng là làm gì có thuyền bè nào, vậy mà ông chủ lại lừa họ là thuyền đánh cá ra khơi hết rồi. Dân cư khác trong thị trấn chắc cũng chẳng nói cho họ biết sự thật đâu. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế này, dân địa phương đều quen biết nhau cả, thường thì họ khá đoàn kết để đối phó với người ngoài.
Đúng là một NPC chuyên chơi bẩn.
“Những nhà khác có điện thoại không ạ?” Lư Tuệ lại hỏi tiếp.
Ông chủ liếc nhìn chiếc điện thoại từ lâu đã không dùng được trên quầy thu ngân, đáp: “Có thì có đấy nhưng dùng được hay không thì chịu.”
“Hay là tranh thủ trời còn sớm, chúng ta đi hỏi thử xem?” Lư Tuệ nhìn những người chơi khác: "Tiện thể tìm người luôn.”
Nguyễn Phi ho khan hai tiếng: “Lúc nãy về bị dính mưa, giờ tôi vẫn còn lạnh cóng đây này, chịu không nổi nữa rồi.”
Mấy người chơi mỗi người một câu bàn tán, đúng lúc này, Tô Nam Chi để ý thấy người đàn ông đẹp trai nhất, nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nhìn về phía cô.
Đang mãi nghĩ, người kia bỗng bước về phía cô, hạ giọng hỏi một câu: “Phiền cô dẫn đường được không?”
Tô Nam Chi ngớ cả người.
Chuyện gì thế này?
Đại ca à, cái vẻ lạnh lùng với kiệm lời như vàng của anh đâu rồi??
Cô không tiện, thật sự là không tiện chút nào hết!
Nhìn ngoài kia mà xem, tối om thế kia, lạ nước lạ cái mà mò ra đường giữa đêm hôm thế này, kiểu này trong phim kinh dị là sống không quá nửa tiếng!
Lời từ chối vừa đến đầu môi, ông chủ nhà trọ đã gật đầu, ôn tồn bảo Tô Nam Chi: “Nam Chi, con dẫn họ đi đi.”
Khóe mắt Tô Nam Chi giật giật. Cô chỉ đứng đây hóng chuyện một cách quang minh chính đại thôi mà, sao lại lôi cả cô vào?
Từ chối nữa là bị nghi ngờ ngay.
Cô có thể sống an toàn trong nhà trọ lâu đến vậy, liệu có phải chính vì cô chẳng biết gì không?
Nếu không giữ hình tượng này, cô sẽ mất đi khoảng thời gian an toàn.
“Được thôi.” Tô Nam Chi nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười.
Còn mấy người chơi còn lại thì nói năng ngọt xớt, người sau hay hơn người trước nhưng tuyệt nhiên chẳng ai chịu đi cùng, kể cả cô nàng đã gợi ý lúc đầu.
Tô Nam Chi cầm ô bước ra khỏi nhà trọ, hai cánh cửa kính từ từ khép lại. Cô liếc sang Lục Dư đang thản nhiên bung ô bên cạnh, thầm nghĩ chắc điểm kỹ năng của tên này dồn hết vào nhan sắc rồi.
Mưa rất lớn, hạt mưa không ngừng trượt xuống từ vành ô, gần như nối thành dòng.
Mỗi người che một chiếc ô, khoảng cách giữa họ đủ cho một người nữa chen vào, chẳng ai nói với ai câu nào.
5
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
